Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 135: Choáng váng

“Lão tiên sinh à, ông làm sao vậy?” Hoàng Hồng Dung nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Ngô Thiên Hà có chút ngưng trọng, trong miệng nói lời kỳ lạ: "Kỳ lạ thật.”
Hoàng Hồng Dung kinh ngạc một chút: "Lão tiên sinh, có gì kỳ lạ sao?”
Ngô Thiên Hà trong lòng nghĩ không ra: "Bà nói đoạn thời gian trước, bởi vì Lâm đại sư tính toán mà tránh thoát một kiếp, vậy bà còn nhớ rõ cậu ấy nói như thế nào không?”
Hoàng Hồng Dung đối với chuyện này vẫn nhớ kỹ cả đời. Có đôi khi cùng người thân tụ tập với nhau cũng sẽ nói cho mọi người nghe. Giờ phút này lại càng vui vẻ không biết mệt mỏi mà thao thao bất tuyệt, đem tình huống ngày đó được tính quẻ nói ra.
Bà nói một cách vui vẻ nhưng lại làm cho Ngô Thiên Hà run sợ. Đây là làm việc nghịch thiên. Thay đổi thiên mệnh chẳng phải là phải chịu trời phạt hay sao?
Hắn gặp phải loại người có tướng mạo này thì tuyệt đối sẽ không tính. Bởi vì tướng mạo người này hiện lên rằng số nhất định chết, nhưng hiện tại lại sống rất tốt. Trừ khi Lâm đại sư kia không muốn sống, nguyện ý lấy mạng của mình đến trao đổi, nếu không làm sao có thể phá giải.
“Lão tiên sinh, ngài làm sao vậy?” Hoàng Hồng Dung hỏi.
Ngô Thiên Hà phẩy tay áo: "Không có việc gì, không có việc gì, không quấy rầy nữa.”
Khi Ngô Thiên Hà trở lại bàn bên kia, Hoàng Hồng Dung và chồng liếc nhau một cái. Họ cũng không rõ lão tiên sinh này muốn làm gì, không phát sinh chuyện gì lớn, sao sắc mặt lại kỳ quái như vậy.
Sau đó, Hoàng Hồng Dung vì đại sự nhân sinh của con trai mà nói chuyện với Tiểu Tống.
Người vợ tốt nhất này nhất định phải nhanh chóng quyết định.
Một bàn khác.
Ngô Thiên Hà ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Khiếp sợ trong mắt vẫn chưa lùi đi.
Trình độ huyền học của ông rất cao, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này.
"Cha, sắc mặt cha sao lại khó coi như vậy?" Ngô U Lan vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại di động.
Ngô Thiên Hà lại phẩy phẩy tay áo nói: "Không có việc gì, không có việc gì.”
Nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời. Lâm đại sư này, nhất định ông phải tận mắt nhìn một cái.
Vừa rồi ông nhìn khuôn mặt Hoàng Hồng Dung, đường vân trên mặt vốn đã chấm dứt ở một điểm.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một lần nữa, biểu thị là kiếp nạn này đã qua, mở ra một cuộc sống mới.
Đó là một điều không thể tin được.
Ngô U Lan buông điện thoại xuống nói: "Cha, nếu không hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, sắc mặt cha trắng bệch rất đáng sợ đó.”
"Không có việc gì, là cha vừa mới nhớ tới một chuyện thôi." Ngô Thiên Hà nói.
Lần này ông tới đây chính là đến chạm mặt vị Lâm đại sư này. Dù thế nào chăng nữa ông cũng không có khả năng để cho con gái của mình nửa đời sau sống trong đau khổ.
Nếu như ông trời còn có thể cho ông một cơ hội khác, nhất định ông sẽ lựa chọn bình an, cũng không cần cả đời phú quý.
Có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích trên thế giới này.
Nhất là môn học thuyết huyền học này, truyền thừa đã lâu, từ xưa đến nay đã xuất hiện rất nhiều vị đại sư kinh thiên bất phàm.
Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, Lý Cơ, vân vân đều là những vị đại sư khi đó.
Nhưng mà cho dù có trình độ huyền học cấp đại sư có cao hơn nữa cũng không dám mạnh mẽ vi phạm thiên mệnh.
Cuối đời Đường Thái Tông, ngoài cung đột nhiên truyền lời tiên tri về vị "nữ đế Võ Vương", Đường Thái Tông cho Lý Thuần Phong vào cung chỉ ra rõ lời đồn đại về Võ Vương này. Lý Thuần Phong không dám làm trái ý chỉ của Đường Thái Tông, nhưng lại càng không dám vi phạm thiên mệnh.
Lý Thuần Phong nói hậu cung của điện hạ quá nhiều, nên sợ nhìn không chính xác.
Bởi vậy Đường Thái Tông trực tiếp chia người trong cung thành nhiều nhóm với mỗi nhóm có một trăm người.
Lý Thuần Phong chỉ một nhóm, nhưng nhân số vẫn còn rất nhiều nên cuối cùng lại chia nhóm đó thành năm mươi người một đội.
Sau khi xác định năm mươi người, Đường Thái Tông bảo Lý Thuần Phong nói chính xác hơn một chút.
Lúc này, Lý Thuần Phong không dám chỉ, nói là thiên cơ không thể tiết lộ. Vậy là Đường Thái Tông đành chuẩn bị chém giết toàn bộ năm mươi người để loại trừ hậu hoạn, nhưng cuối cùng lại bị Lý Thuần Phong ngăn cản.
Cuối cùng xuất hiện một kẻ chết thay, tên là Lý Quân Tự, nhũ danh "Ngũ Nương Tử".
Từ đó Võ Tắc Thiên thoát khỏi một kiếp nạn.
Từ chuyện này nhìn ra, cho dù có là đại sư trâu bò thế nào ông cũng không dám làm bậy.
Nhưng Lâm Phàm đã làm bậy.
Ai bảo hắn có bách khoa toàn thư, miễn là không vi phạm các quy tắc ngu ngốc của bách khoa toàn thư là được.
Nhân sinh chính là hung hãn như vậy đấy.

Lâm đại sư.
Bên trong cửa hàng.
Lâm Phàm nằm ở đó, cuối cùng thì hắn cũng tiễn được khách hàng đi.
Buổi sáng làm bánh kếp, buổi chiều tính quẻ.
Cuộc sống này quá đầy đủ.
Điền Thần Côn duỗi thắt lưng, bàn tay đả động vài cái: "Hình như nơi này của chúng ta có Hoàng Ngưu nha.”
(Hoàng Ngưu: Giống nghề cò mồi của Việt Nam)
Bạn cần đăng nhập để bình luận