Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 618: Không nghiệm trọng vậy đâu

Đối với những người xung quanh và các y tá mà nói những việc này quá sức kinh hãi, ngược lại với Lâm Phàm thì mọi thứ đều rất bình thường. Chẳng qua chỉ là một chuyện nho nhỏ mà thôi nào có ý nghĩa gì to tát, cũng giống như là bác sĩ xem bệnh thôi, có gì khó khăn đâu.
Tình hình hiện tại vẫn rất hỗn loạn, rất nhiều bác sĩ và y tá đang bận rộn, đây là một sự kiện quá nghiêm trọng. Hiện tại có quá nhiều người bị thương, tiếng khóc la thảm thiết, mấy người chung quanh vây lại xem thấy cảnh này trong lòng đều cảm thấy khó chịu, một vài người thì không kìm được mà rơi nước mắt, thật sự quá thê thảm.
Một người đàn ông trung niên nhìn đứa con trai năm tuổi của mình rồi nhìn phía bác sĩ, bản thân anh ta không bị thương nghiêm trọng, chỉ là một vài vết xước nhỏ nhưng mà con trai anh ta đang rất nguy kịch .
Một bác sĩ nam bất lực lắc đầu: "Xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được cậu bé, chúng tôi đã cố hết sức rồi."
Phịch!
Người đàn ông ngồi xụi lơ trên đất với vẻ mặt thất thần, vị bác sĩ kia lập tức đi xem các nạn nhân khác. Mặc dù lúc này tâm trạng của anh ta cũng không tốt nhưng không được để cảm xúc chi phối quá nhiều, anh ta phải nhanh chóng đi kiểm tra những người khác, không để lãng phí một giây phút nào.
Cảnh sát và các phóng viên đang đến.
Đây là tin tức lớn chứ không hề nhỏ.
Có người bị thương nặng được nhanh chóng đưa vào phòng phẫu thuật, trong khi số khác bị thương đã không còn hy vọng các bác sĩ cũng đành phải từ bỏ.
Thân là một bác sĩ, mặc dù không nên dễ dàng từ bỏ bất cứ người bị thương nào, nhưng tình hình lúc này rõ ràng là không đủ nhân lực, thời gian và sức lực của bác sĩ là có hạn nên phải sử dụng hợp lí để cứu thêm nhiều mạng sống.
Người đàn ông trung niên quỳ khóc trước xe đẩy.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn vào cũng xót xa đau lòng, không bậc cha mẹ nào có thể chịu nổi cảnh mất con như vậy.
"Tránh ra một chút, anh đang ngăn cản tôi cứu con trai anh đấy." Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phàm rồi khóc: "Vừa rồi bác sĩ kia nói con trai tôi không cứu được,nó đã chết rồi. "
Lâm Phàm nói: “Anh muốn con trai anh chết hay sống! Nếu muốn tôi cứu sống thì cút qua một bên cho tôi."
"Sống, tôi muốn con trai tôi sống." Người đàn ông gầm lên.
Lâm Phàm hít sâu một hơi: “Vậy anh còn không mau tránh ra cho tôi.”
Người đàn ông lúc này tâm trạng rối bời không biết phải làm gì, bác sĩ kia thì nói không cứu được nữa. Nhưng giờ bác sĩ này lại nói có thể cứu được, anh không biết phải tin ai đây.
Vị bác sĩ lúc nãy báo đứa nhỏ đã tử vong nhìn về phía Lâm Phàm: "Đứa nhỏ đó thật sự không cứu được, anh mau đến chỗ bệnh nhân khác kiểm tra tình hình của họ, không nên lãng phí thời gian vào những việc không thể. Tất cả chúng ta đều cảm thấy tiếc nuối vì không thể cứu được đứa nhỏ, thế nhưng lúc này không nên hành động theo cảm tính.”
Lâm Phàm không ngẩng đầu lên, nói: "Không sao, vẫn còn chút hy vọng, lời nói của anh quá quyết đoán. Sau này anh cần phải suy nghĩ kỹ dù chỉ còn một cơ hội rất nhỏ cũng không được bỏ qua. "
Vị bác sĩ kia lắc đầu: "Anh..."
Anh ta rất muốn nói anh là bác sĩ nào mà dám lấy an nguy và tính mạng của những người bị thương khác ra đặt cược. Thế nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Lâm Phàm dùng một tay ấn lên người đứa nhỏ, kỳ thật đứa nhỏ này vẫn còn một tia hơi thở. Hắnnh mở ra túi ngân châm dùng một lần, sau đó châm vào mấy huyệt vị như Tử Cung, Khí Hải, Quan Nguyên, bàn tay anh đặt lên ngực hơi ấn xuống. Lúc này hai chân của đứa nhỏ đột nhiên nhấc lên, như thể toàn thân đang bị áp lực đè nén.
"Oa...."
Đứa nhỏ đột nhiên khóc lớn, người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy vui mừng đến độ cuống quýt cả lên: “Sống rồi, con trai tôi sống rồi.…”
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ đang khóc thì cắm một cây ngân châm vào huyệt đạo trên cổ: “Khóc cái gì, mau hít thở mạnh đi nào.”
Đứa nhỏ làm sao hiểu mấy thứ này, nhưng lại không biết tại sao muốn khóc mà không khóc được. Mở miệng ra chỉ có thể thở dốc từng ngụm mà thôi.
"Bác sĩ, con trai tôi vẫn còn sống." Người đàn ông kích động nói.
Lâm Phàm bình tĩnh nói: “Còn không phải anh lấy cái thân đó đè thằng nhỏ làm cho nó thở không nổi, ngạt thở một hồi lâu như vậy nên giờ não bị tổn thương rồi, việc cần làm lúc này là phải phẫu thuật mở hộp sọ.”
“Hả? Phải phẫu thuật mở hộp sọ sao?” Người đàn ông ngơ cả người gật đầu: "Vâng bác sĩ, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của con trai bằng bất cứ giá nào tôi cũng không hối hận dù sau này có để lại di chứng đi nữa."
“Không nghiêm trọng vậy đâu." Lâm Phàm một tay ấn lên đỉnh đầu, tay còn lại đâm cây kim châm vào: "Đây là huyệt Bách Hội, có tác dụng khai mở đầu óc sảng khoái tinh thần. Nói vậy thôi nhưng tôi biết chắc anh cũng không hiểu đâu, anh cứ đứng bên cạnh mà xem thôi nha, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận