Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 120: Vậy nói một chút cảm giác của anh đi

Miệng của Vương Hiểu Yến mở rộng hết cỡ, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, trong mắt cũng mang theo vẻ phức tạp.
Sao cô ta có thể nghĩ ra được, bạn trai của Trần Mỹ Đồng sẽ có bạn bè như vậy. Hơn nửa có bạn bè như vậy, lại quen biết người như vậy.
So sánh một chút sẽ biết được căn bản là không có gì để so sánh.
Chương Quốc Dương cũng cảm thấy còn may mắn, may mắn hắn ta không có khoe khoang xe, nếu không lại bị vả mặt rồi.
Bên trong xe.
Diêm Thụ Nhân để thẻ ngân hàng qua một bên: “Phàm tử, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, chúng ta là anh em một nhà mà, còn nói với tôi những lời đó làm gì. Huống hồ, hai người kia cũng có ý khoe khoang, cậu nói thử xem, tôi làm sao có thể để cho bọn họ khoe khoang ở trước mặt cậu được chứ.”
Lâm Phàm vừa cười vừa nói, sau đó giật mình sửng sốt: “Đại Thụ! Sao lại khóc vậy.”
Diêm Thụ Nhân hơi run rẩy, lau khóe mắt một chút: “Không có gì, chỉ là hơi xúc động mà thôi.”
Một tay của Lâm Phàm tiếp tục lái xe, tay còn lại thì rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Đại Thụ: “Mình nhớ kỹ lắm nha, cậu còn thiếu mình một bữa ăn thịnh soạn.”
“Tất nhiên rồi, cho dù cậu ăn bao nhiêu bữa thì mình đều bao hết.” Diêm Thụ Nhân lau đi nước mắt, vừa cười vừa nói.
Trần Mỹ Đồng ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhìn hai người anh em này, trong lòng giống như là có dòng nước ấm chảy qua.
Đến khách sạn.
Lâm Phàm dừng xe lại, lại tiếp tục nói chuyện với Đại Thụ một hồi: “ Đi lên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sau khi tìm phòng xong, cũng có thể đi báo cáo.”
Diêm Thụ Nhân bước xuống xe, ghé vào cửa sổ xe nói: “Phàm tử, cậu chạy xe trên đường cũng nên cẩn thận một chút, chờ tôi xong việc rồi, chúng ta cùng nhau tụ họp lại nha.”
“Được rồi, không thành vấn đề.” Lâm Phàm vẫy vẫy bàn tay, sau đó lái xe rời đi.
Diêm Thụ Nhân và Trần Mỹ Đồng cùng nhìn về hướng Lâm Phàm rời đi.
“Mỹ Đồng! Vì em, anh nhất định sẽ cố gắng.” Đại Thụ nói.
Sau khi xảy ra chuyện tối nay, làm cho hắn ta nhận thức rõ ràng một chuyện. Thân là đàn ông nhất định phải biết cố gắng.
Nếu không thì không phải chỉ mỗi mình bạn bị xem thường, mà ngay cả bạn gái của bạn cũng sẽ bị người khác xem thường theo.
“Đại Thụ, em vẫn luôn tin tưởng anh, anh có một người anh em như vậy, chính là may mắn của anh đó. Sau này, anh nhất định cảm ơn người ta đàng hoàng nha.” Trần Mỹ Đồng nói.
Diêm Thụ Nhân nghiêm túc gật đầu, hắn ta sẽ nhớ kỹ ân tình này suốt đời.
.......
Ở dưới lầu một nơi nào đó, bên trong một chiếc xe thể thao sang trọng
Vương Minh Dương đang hôn thắm thiết Hứa Tử Nhạc, một lúc sau thì mới tách ra.
“Để cho anh đưa em về nhà, không sợ bị phóng viên nhìn thấy sao?” Vương Minh Dương cười hỏi.
Vương Minh Dương quen biết Hứa Tử Nhạc cùng đã mấy năm, nhưng chính thức xác định quan hệ cũng chỉ mới có mấy ngày.
Cảm giác thì vẫn có được, nhưng mà nó thuộc về ai thì thật đúng là khó nói.
Vương Minh Dương là một người đàn ông không những trẻ tuổi mà còn nhiều tiền. Là đối tượng mà tất cả những phụ nữ lựa chọn, đặc biệt là những minh tinh.
Nhưng Hứa Tử Nhạc cũng không tệ, không có đưa ra yêu cầu quá đáng, điều này làm cho Vương Minh Dương cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cạnh.
Mặc dù, hắn ta là người có tiền, nhưng vẫn một lòng một dạ đối với tình cảm.
“Minh Dương, em không sợ bị phóng viên nhìn thấy. Nếu như, sau này có thể cùng một chỗ với anh, em chấp nhận ở nhà giúp chồng dạy con.” Hứa Tử Nhạc nói.
Vương Minh Dương cười một cái rồi nói: “Thật sự, anh cảm thấy em rất tốt, nhưng anh đang chờ một người nói rõ.”
Hứa Tử Nhạc hơi nghi hoặc, cũng không hiểu lời của Vương Minh Dương đang nói là ý gì.
Nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc của Hứa Tử Nhạc, Vương Minh Dương cười nói: “Chờ chút nữa em sẽ biết.”
Sau đó điện thoại vang lên.
“Em đừng nói chuyện.”
Vương Minh Dương nhấn điện thoại: “Sao rồi?”
“Sao rồi cái gì?” Lâm Phàm ở đầu bên kia điện thoại, hỏi lại.
Vương Minh Dương lại tiếp tục cười: “Tôi nói là bạn gái của tôi.”
Hứa Tử Nhạc ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng sắc mặt hơi đổi, cô ta không nghĩ tới Minh Dương nói chờ một người nói rõ, lại là có ý như thế này.
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, cô ta biết đây chính là người thanh niên lúc trước mình đã nhìn thấy.
Cô ta thật sự không biết rốt cuộc Vương Minh Dương cùng thanh niên này có quan hệ như thế nào.
Trong lúc nhất thời, Hứa Tử Nhạc hơi mơ màng, chẳng lẽ mình có thể cùng Minh Dương đi đến cuối cùng hay không, đều phải dựa vào người này hay sao?
Lúc này, Lâm Phàm đang nằm bên trong chiếc xe Mercedes, gọi điện thoại.
Hắn biết suy nghĩ của Vương Minh Dương khi nói câu nói đó.
Không nghĩ tới, Vương Minh Dương đã tin mình đến mức độ này, điều này khiến cho Lâm Phàm thấy áp lực rất lớn.
Cho dù chết fan trung thành, chỉ sợ cũng như vậy thôi.
Lâm Phàm tiếp tục hỏi: “Vậy anh nói một chút cảm giác của anh ra đi.”
“Vẫn ổn, không chán ghét, cũng không phiền chán.” Vương Minh Dương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận