Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1194: Sự thật được vạch trần

Lâm Phàm đứng ra nói: "Được rồi, tôi hỏi ông. Có phải là vì sau khi ông phát hiện mình bị ung thư tủy xương giai đoạn đầu mà vẫn không tìm được tủy xương phù hợp, cho nên mới nghĩ đến đứa cháu trai này đúng không? Ông vội vàng tới đây đưa mập mạp đi là để dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra. Nếu như phù hợp thì sẽ rút tủy xương của cháu trai để cứu mạng ông đúng chứ?”
Trong nháy mắt, hiện trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, cho rằng đây không phải là sự thật.
Nếu thật sự là thế thì họ đang đứng trước mặt hai tên cầm thú, giúp bọn họ nổi giận mắng chửi Lâm đại sư, đúng là tội ác tày trời mà.
Trái tim của Vương Thừa Sơn đập nhanh, ông ta gằn giọng quát: "Làm sao có thể chứ, sao chúng tôi có thể làm loại chuyện này được! Cậu không muốn cho chúng tôi đưa Vương Dương Dương đi mà ngay cả loại lý do này cũng bịa ra được, cậu có còn là người không?”
Chối, nhất định phải chối.
Cái này đánh chết ông ta cũng sẽ không thừa nhận.
Quần chúng đều ngơ ngác đến to cả đầu, họ không biết nên tin ai. Trong lòng họ tình nguyện hy vọng là Lâm đại sư nói dối, vì như vậy thì ít nhất hành động của bọn họ vẫn đứng về phía chính nghĩa.
Lâm Phàm không muốn dây dưa với bọn họ về chuyện này nữa, đúng là hoàn toàn lãng phí thời gian, hắn mở cửa hàng bách khoa toàn thư.
Ánh sáng của sự thật: 50 điểm bách khoa, thời gian mười phút.
Đổi.
Sử dụng vào Vương Thừa Sơn.
Một tia sáng vô hình chiếu vào vương Thừa Sơn.
Lâm Phàm: "Nói thật, có phải ông muốn tủy xương của cháu trai mình để cứu ông không?”
"Vâng... cậu nói không sai, tôi chính là bị ung thư tủy xương giai đoạn đầu, muốn dùng tủy xương của thằng bé để cứu tôi." Vương Thừa Sơn không tự chủ được gầm gừ nói.
Trong nháy mắt, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Khâu Diễm Lan trợn tròn mắt nhìn chồng mình: "Ông điên rồi à, ông có biết mình đang nói cái gì không?”
Vương Thừa Sơn gào thét nói: "Tôi là người bác duy nhất của thằng bé, tôi bị ung thư tủy xương giai đoạn đầu mà thằng bé là cháu trai tôi, vì sao không thể để nó cứu tôi? Cậu dựa vào cái gì mà gây rối? Đúng, cậu nói không sai! Chúng tôi căn bản không muốn nhận nuôi thằng bé, nhưng vì tính mạng của tôi, nên phải dẫn nó rời đi. Rút tủy xương của nó, cũng không phải là muốn mạng của nó, vì sao lại không được? Nếu cậu không muốn thả người thì sau này tôi lại đưa tới cho cậu không phải là được rồi ư?”
"Sau đó lại đưa tới cho cậu...."
Những câu nói này như vang vọng trong lòng tất cả mọi người.
"Mẹ kiếp, chúng ta bị lừa rồi."
"Làm sao có thể, sao ông ta có thể nói như thế? Vậy là chúng ta đang nối giáo cho giặc, nếu như để cho bọn họ mang cậu nhóc đi, vậy hậu quả sẽ là gì?"
"Sao lại thế? Sao ông ta lại làm vậy? Vừa rồi chẳng phải còn một mực mắng Lâm đại sư ư."
Giờ khắc này, trong lòng tất cả quần chúng đều dâng lên sự hối hận cùng xấu hổ.
Nhất là phóng viên trẻ tên Tiểu Tương kia. Sắc mặt cô ta đỏ bừng, biểu cảm không dám tin, cô ta nhớ tới mình vừa mới giằng co với Lâm đại sư thì cảm thấy mình giống như một tên hề.
Đột nhiên, một tiếng gầm dữ dữ dội vang lên tại hiện trường.
"Mẹ nó chứ, ông lại lừa gạt chúng tôi, hai kẻ súc sinh này."
"Đánh chết bọn họ."
Quần chúng nổi giận. Họ vẫn là những người chính nghĩa thiện lương, nhưng không ngờ lại bị người ta lợi dụng. Sau đó họ còn nổi giận chửi mắng Lâm đại sư, bọn họ căn bản không thể tha thứ cho chính mình.
Tuy rằng trong lòng cảnh sát cũng tức giận nhưng không thể đứng nhìn hai người này bị quần chúng đánh chết. Vì thế cảnh sát đành phải bảo vệ hai người này, nhưng đương nhiên là không tránh được bị đánh vài cái.
Lâm Phàm nhìn Lưu Hiểu Thiên: "Chân tướng sự việc đã được phơi bày rõ ràng, giúp tôi giải tán quần chúng đi. Nơi này là viện phúc lợi, nên yên tĩnh một chút thì tốt hơn.”
Đến giờ, Lưu Hiểu Thiên vẫn còn có chút ngây ngốc, sao đối phương lại đột nhiên nói ra sự thật nhỉ? Chuyển biến thế này cũng quá nhanh rồi, tuy nhiên anh ta vẫn gật đầu.
"Lâm đại sư, rất xin lỗi...." Đám đông chân thành xin lỗi.
Lâm Phàm dừng bước, mặt không chút thay đổi: "Phiền mọi người sau này gặp phải chuyện thì nên động não một chút. Đừng nhìn thấy ai đáng thương thì đều cho là đúng. Lại nói, tôi còn đáng thương hơn này, bị nhiều người mắng đến tận bây giờ. Nếu không phải thấy mọi người không có ý xấu thì tôi đã đạp chết mấy người từ lâu rồi đấy. Được rồi, giải tán đi thôi.”
Hắn không muốn nói thêm bất cứ điều gì, nói thêm chỉ là lãng phí thời gian.
Tiểu Tương xấu hổ nói: "Lâm đại sư, tôi rất xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh.”
Lâm Phàm nhìn đối phương rồi gật đầu, sau đó trực tiếp đi vào viện phúc lợi không nói thêm một câu nào.
Lúc này, Tiểu Tưởng gần như sắp khóc, cô ta phát hiện ra rằng mình thật sự quá ngu xuẩn.
Đối với Lâm Phàm thì việc tiêu hao 50 điểm bách khoa ở trên loại người này thật sự quá lãng phí. Cho heo ăn cũng tốt hơn dùng trên người bọn họ.
Tuy nhiên đồ đạc trong cửa hàng của bách khoa toàn thư thật sự không tệ, năng lực đều quá mạnh mẽ.
Đối với mọi người ở hiện trường, hình như Lâm đại sư không tha thứ cho bọn họ. Đám người tự ngẫm lại vì sao mình có thể ngu xuẩn như vậy, nghĩ đến là xấu hổ.
Nói ra chắc bị người ta cười chết.
Ngay khi mọi người đang xấu hổ, Lâm Phàm dừng bước, ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Vương Thừa Sơn: "À, đúng rồi, thật ra bệnh của ông tôi có thể chữa nhưng tôi lại không muốn chữa cho ông.”
Mọi người: "...”
Lưu Hiểu Thiên cười khổ lắc đầu, Lâm đại sư vẫn không thay đổi, vĩnh viễn thích khiêu khích người khác như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận