Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 683: Tác phẩm truyền thế

Mặc dù một bức tranh được trình bày trên một trang giấy nhưng sự khác biệt giữa người bình thường và đại sư chuyên nghiệp là rất lớn, nhìn thoáng qua là đã biết khác biệt.
Tốc độ của Lâm Phàm càng ngày càng nhanh, làm cho mọi người kinh ngạc trước cảnh đang xảy ra. Bút hạ xuống không hề có chút dừng lại, đây chính là cái mà người ta hay gọi ‘nhất tâm nhị dụng’. Bách Điểu Triều phượng hình thái khác nhau, ảnh vẽ đương nhiên cũng khác biệt.hưng nếu là dành tặng bạn vẽ thì Lâm Phàm cũng sẽ không keo kiệt.
“Kỹ thuật quá điêu luyện!” Đào Thế Cương không khỏi cảm thán rồi lập tức ngậm miệng dường như là sợ ảnh hưởng đến sự phát huy của Lâm đại sư.
Sau đó ánh mắt nhìn sang phía Nguyệt Thu Cư Sĩ ở bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Nguyệt Thu Cư Sĩ sáng ngời, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cảnh trước mắt, một nét bút cũng không nỡ bỏ qua.
Lúc này tất cả hiện trường đều yên lặng, chỉ có Lâm Phàm đang thỏa thích vung mực vẽ tranh.
Đầu bút uốn lượn như rồng, điểm đến là dừng.
Tất cả những điều này đều làm cho Nguyệt Thu Cư Sĩ vô cùng kinh ngạc, tuy nói bức tranh còn chưa hoàn thành nhưng chỉ vẹn vẻn những thứ này ông ta đã không ngừng cảm thán. Không chỉ là học thức mà còn là kỹ nghệ có thể nói là cao một trời một vực, giống như có một khoảng cách không cách nào vượt qua được.
“Thật sống động!” Nguyệt Thu Cư Sĩ lúc này đột nhiên hô lên một tiếng, bước chân đột nhiên lùi về phía sau. Trong mắt ông ta chim chóc trong bức tranh giống như là đang bay lên sau đó đậu trên cành cây, hình dạng đều khác nhau. Trong mắt ông ta sống động như thật.
Nhưng biểu cảm này còn chưa kéo dài được bao lâu Nguyệt Thu Cư Sĩ lại bị sốc, vội vàng im lặng thậm chí còn lấy cả tay che miệng không dám lên tiếng. Nhưng cho dù là như vậy thân thể ông ta cũng có chút run rẩy.
Kỹ thuật điêu luyện, quả thật kỹ thuật điêu luyện như thần.
Trong mắt ông ta, bức tranh còn đang dang dở này cũng đủ để khiến ông ta rung động, nếu như hoàn thành rồi sẽ còn kinh hãi đến cỡ nào.
Triệu Minh Thanh lúc này cũng kinh ngạc nhìn lão sư, ông phát hiện tài năng và học vấn của lão sư càng ngày càng đáng sợ. Ông ấy tuy không hiểu, nhưng ánh mắt cũng sáng ngời trước bức tranh kiệt tác này. Mặc dù chưa vẽ xong nhưng ý cảnh nghệ thuật trong đó đã được tạo ra, cảm giác thật sinh động.
Đào Thế Cương lẩm bẩm: “Thật sinh động, mọi thứ đều hoà quyện vào nhau, có thể nói đây là một tác phẩm truyền thế!”
Cạch!
Cổ tay Lâm Phàm khẽ cử động, hắn đã dùng mười điểm bách khoa tạm thời đổi kiến thức thư pháp sau đó vẩy mực thành chữ ở bên cạnh.
“Bách điểu triều phượng thịnh thế thái bình!”
“Lâm đại sư tặng bạn vẽ: Nguyệt Thu Cư Sĩ!”
Chữ đã viết xong tiếc rằng không có con dấu, hắn đặt bút xuống một kiệt tác hiện lên trước mắt mọi người.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Mặc dù có kiến thức của bách khoa toàn thư nhưng khi toàn tâm toàn ý tập trung vào một bức tranh cũng khiến tiêu hao sức lực.
“Vẽ xong rồi, tạm thời tôi không có con dấu, mọi người thử xem đi!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ nhanh chóng bước lên phía trước, hai tay không dám đặt ở trên bàn vẽ mà để ra sau người. Ông ấy chính là sợ bàn tay này sẽ làm bẩn bức tranh kia trước mặt mọi người.
“Tuyệt! Tuyệt! Hình thức phong phú, khí thế tung hoành, không có chút nào thô cứng như tượng lại tinh tế tỉ mỉ, có thể nói là vẽ cực kỳ sinh động đó nha!” Nguyệt Thu Cư Sĩ không chút ngần ngại khen ngợi, sau khi nhìn thấy dòng văn tự cuối cùng kia hốc mắt ông ta vậy mà đỏ lên, khẽ rơi lệ.
Lâm Phàm bỗng ngây người, người này cũng khoa trương quá rồi đấy, xem một bức tranh mà cũng có thể khóc, chuyện này...chuyện này.
“Thật không ngờ, thật không ngờ, Ngô Trọng Hải tôi đời này vậy mà lại có thể thấy được một tác phẩm thần thánh thế này, đời này xem như không còn gì để hối tiếc!” Nguyệt Thu Cư Sĩ nói.
Ngô Trọng Hải là tên thật của Nguyệt Thu Cư Sĩ, có điều không ngờ ông ta lại kích động đến như vậy.
Lâm Phàm cười nói: “Nguyệt đại sư, ông quá khen rồi, đây chỉ là chút tài mọn mà thôi!”
Lúc này, ánh mắt của Nguyệt Thu Cư Sĩ nhìn về Lâm Phàm cũng đã thay đổi. Ông ta nhìn thấy tận mắt nhìn thấy thực lực chân chính của Lâm Phàm nên sớm đã phục sát đất, mà không phục cũng không được.
Trong phòng phát trực tiếp, cư dân mạng cũng đều cảm thấy choáng váng.
“Mẹ kiếp! Chuyện này cũng bá đạo quá rồi! Bức tranh này cách màn hình mà cũng làm tôi loá mắt!”
“Lâm Phàm ngầu thật, chỉ là một bức tranh mà làm ông già này kinh hãi, thực sự quá nghịch thiên!”
“Ha ha! Lâm đại sư ngầu thật!”
“Không ngờ Lâm đại sư đến quốc họa cũng lợi hại như vậy! Còn biết cái gì nữa thì thể hiện ra luôn đi nha!”
Quốc họa truyền thừa đã lâu, hơn nữa còn kéo dài không suy đó chính là vì mọi người đều muốn có riêng cho mình một kiệt tác. Nhưng trong đó có người cả một đời đều không thể đạt được tới cấp độ này.
Lúc này, ánh mắt của Nguyệt Thu Cư Sĩ không dời đi được, luôn nhìn chằm chằm vào bức tranh. Giống như là giành cả đời này nhìn cũng cảm thấy không đủ. Hoa điểu là phong cách vẽ của ông ta, đối với mỗi một loài chim trên bức tranh này ông ấy đều cẩn thận quan sát. Hình thái đều khác nhau hơn nữa sống động như thật, cho dù là ông ta cũng không cách nào đạt tới trình độ này.
Lâm Phàm đứng bên cạnh cười nói: “Nguyệt đại sư! Bức tranh này tôi tặng cho ông, có để đem về từ từ nghiên cứu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận