Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 765: Một lát đừng có bị sốc đó nha

Lúc này, trên phố Vân Lý từng chiếc xe ô tô đậu nối tiếp nhau.
Người dân xung quanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì không khỏi kinh ngạc.
"Đây là gì?"
Những người hỏi ra câu này đều là người dân mới đến phố Vân Lý.
Một người dân cũ xung quanh cười nói: "Đây là hoạt động đến viện phúc lợi trẻ em hỗ trợ mỗi tháng một lần trên phố Vân Lý. Vào ngày này, tất cả các cửa hàng sẽ đóng cửa, anh là người ngoài mới đến phải không? Hôm nay đến đây dạo phố vô ích rồi."
Người kia ngạc nhiên nói: "Còn có hoạt động này nữa sao?"
“Đương nhiên, chuyện này đã diễn ra nhiều lần rồi."
......
"Ông chủ nhỏ, chúng ta xuất phát thôi." Ông Trương hô.
Lâm Phàm nhìn tình huống đã ổn nói: "Được, xuất phát.”
Từng chiếc xe từ từ chạy ra khỏi phố Vân Lý, đi về phía Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Hoàng viện trưởng và Hàn Lục biết hôm nay là ngày 22. Vốn dĩ bọn họ muốn gọi bọn nhỏ dậy sớm ra bên ngoài nghênh đón nhưng không ngờ bọn nhỏ còn hưng phấn hơn so với bọn họ. Sáng sớm đã chờ đợi ở bên ngoài, một đám nhỏ dựa trên lan can, ánh mắt nhìn ra ngoài giống như là đang chờ mong.
Lúc này, một chiếc xe xuất hiện trước cổng Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Khi những đứa trẻ nhìn thấy chiếc xe, đôi mắt chúng lấp lánh sự mong đợi.
Khi nhìn thấy những người từ trên xe xuống, một vài đứa bé hét lên.
"Là ông lão hôm nọ...."
Triệu Minh Thanh dẫn theo đám người Chu Thanh Tuyền đi tới nơi này, Chu Thanh Tuyền nhìn thấy cảnh này: "Ông Triệu, đây là chỗ nào?”
Đây là viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, ngày 22 mỗi tháng lão sư của tôi sẽ trở về nơi này." Triệu Minh Thanh nói.
Vương Điền Phong thân là phó hội trưởng hiệp hội, lúc này tâm tình cũng rất kích động: "Đợi lát nữa có thể gặp mặt lão sư của ông, quả thật có chút kích động lòng người nha.”
Bọn họ đã không còn một chút hoài nghi nào đối với lão sư của ông Triệu, mặc kệ còn trẻ hay không trẻ, cũng không thể làm cho nội tâm bọn họ dao động.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở cùng một chỗ với ông Triệu. Có đôi khi Ông Triệu cũng sẽ cho bọn họ xem một trang hoặc nửa trang. Từ kiến thức trên trang giấy kia có thể thấy được, không phải người có bản lĩnh chân chính thì tuyệt đối không viết ra được nội dung như vậy.
‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ thật sự là một tác phẩm trung y, vừa dễ hiểu và toàn diện hơn so với những cổ thư kia.
Trong đó đều có nói rõ các triệu chứng. Bọn họ muốn mượn ông Triệu để xem nhưng ông Triệu cũng không chịu. Ngày nào ông cũng cầm trong tay nhìn, ngoại trừ lúc ngủ và ăn cơm, thời gian còn lại đều là nghiên cứu.
Mà chủ yếu nhất là, có thể nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh chán ăn. Năng lực chữa bệnh này, ai có thể so sánh được.
Bọn họ muốn gặp mặt vị thánh thủ trung y này như thế, ngoại trừ việc muốn được xem ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ thì còn có lý do đó chính là muốn kết giao một phen.
"Mập mạp, lại đây." Triệu Minh Thanh vẫy vẫy tay với một đứa nhỏ tương đối hoạt bát ở phía trước. Đứa bé mập kia chính là đứa nhỏ có trí nhớ tương đối tốt. Tuy rằng hơi mập nhưng rất được mọi người hoan nghênh.
Mập mạp chạy như bay tới. Trước kia ở trên xe lăn cậu bé vẫn rất hoạt bát. Bây giờ có thể chạy lại càng thêm sôi nổi.
"Ông..." Mập mạp đứng ở trước mặt Triệu Minh Thanh, lau nước mũi cười nói.
"Nào, duỗi chân ra cho ông xem." Triệu Minh Thanh nói.
Cậu bé mập mạp duỗi chân ra ngoài, sau đó nói: "Ông ơi, ông sờ nhiều lần lắm rồi, ông sờ nữa là cháu sợ đó.”
“Tên tiểu quỷ này." Triệu Minh Thanh xoa đầu của mập mạp, cẩn thận nhéo nhéo chân nó hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cậu bé mập lắc đầu: "Không ạ!”
Triệu Minh Thanh gật đầu, ông ấy là người chứng kiến kỳ tích nên ông phục sát đất với y thuật của lão sư mình. Khi còn sống mà có thể học được một phần mười y thuật của lão sư thì cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Chu Thanh Tuyền và Vương Điền Phong nhìn những đứa nhỏ xung quanh, cảm thán nói: "Rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm như vậy, bỏ rơi những đứa trẻ hoạt bát này.”
Triệu Minh Thanh nhìn về những đứa bé ngồi xe lăn ở đằng xa kia, bất đắc dĩ lắc đầu. Những đứa bé kia đều là thân thể không lành lặn, căn bản dùng y thuật không thể chữa khỏi.
Đây là những tổn thương không thể cứu vãn.
Hiện giờ Triệu Minh Thanh rất muốn nói cho bọn họ biết. Đứa bé mà các ông thấy đang khỏe mạnh, thời gian trước nó vẫn phải ngồi trên xe lăn. Nhưng ngẫm lại ông ấy lại thôi cũng không nói ra chuyện này nữa.
“Tít tít.”
Đúng lúc này, có một tiếng còi vang lên bên ngoài.
Mập mạp đang được Triệu Minh Thanh kiểm tra, nghe thấy tiếng còi lại lập tức nhấc bắp chân lên chạy: "Các cô các chú đến rồi....”
Triệu Minh Thanh cười nói: "Chúng ta cũng ra đó đi, lão sư của tôi đã đến rồi.”
Chu Thanh Tuyền và Vương Điền Phong lấy lại tinh thần. Đợi lát nữa sẽ gặp lão sư của ông Triệu, lúc này trong lòng bọn họ cũng có chút khẩn trương.
Dường như là sắp đối mặt với một ngọn núi cao hơn nên cảm nhận được cảm giác áp lực, đi kèm còn có một loại cảm giác hưng phấn.
Bên ngoài.
Lâm Phàm xuống xe.
Nhìn thấy đám trẻ kháu khỉnh khỏe mạnh vây quanh lan can đang nhìn mình không chớp mắt thì vẫy tay chào.
Mà những đứa trẻ kia, nhìn thấy đồ ăn vặt trong tay các cô các chú thì đều hô to hoan hô, rõ ràng là rất vui vẻ.
Lâm Phàm quay đầu lại về phía các ông chủ của hàng nói: "Đợi lát nữa đi vào, mọi người cũng đừng quá sốc đó nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận