Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 382: Tiểu Hắc diễn xuất

“Mẹ kiếp! Cậu đừng có dọa tôi, nếu chó biết diễn xuất vậy còn không bay lên trời luôn đi!” Vương Minh Dương không tin nói.
Lâm Phàm đương nhiên biết tất cả mọi người sẽ không tin Tiểu Hắc biết diễn xuất. Có điều hắn nói chuyện với Tiểu Hắc nửa tiếng đồng hồ. Mặc dù bản thân hắn cũng không biết diễn xuất, nhưng những loại phim này cần một bầu không khí và diễn xuất, nhất là biểu hiện của động vật thì càng dễ chạm vào điểm G trong lòng của mỗi người.
Tất cả nhân viên công tác tại hiện trường đều đã hành động, bọn họ đối với việc Lâm Phàm nói chuyện với Tiểu Hắc đều rất ngạc nhiên. Có điều, bây giờ có thể quay rồi với kỹ năng diễn xuất của Hứa Tử Nhạc thì chỉ cần Tiểu Hắc không làm loạn thì trên cơ bản có thể thành công.
Bối cảnh xung quanh đều bố trí xong, ánh sáng đã bật, thợ quay phim cũng ngắm ống kính vào diễn viên chính, nhân viên đạo cụ cũng chuẩn bị xong đạo cụ, nhân viên bối cảnh đã kiểm tra lại tình huống hiện trường phòng ngừa lỗi.
Hứa Tử Nhạc thay bộ quần áo cũ kĩ, chuyên gia trang điểm cũng trang điểm thêm cho khuôn mặt để làm cho nhìn giống người phụ nữ nhà nông, có chút quê mùa phờ phạc.
Trên xe đẩy cũ kỹ có một thi thể, thi thể này vốn cũng là một diễn viên chính có điều đã cắt bớt, phân cảnh của anh ta cũng kết thúc. Đạo diễn vì tiết kiệm chút tiền nên để diễn viên nam chính này bị nổ gương mặt, không biết được ai là ai.
Về phần nữ chính vì sao có thể tìm được nam chính trong hàng vạn thi thể đã hoàn toàn biến dạng gương mặt, thì điều này chắc chắn là dựa vào thần giao cách cảm cho nên cũng không cần phải giải thích nhiều.
Mà bây giờ thi thể hoàn toàn biến dạng gương mặt kia chính là diễn viên quần chúng hóa trang.
Lúc này, đoàn phim đều trong trạng thái hồi hộp, nhưng cũng chỉ có thể là thử một lần. Dù sao quay phim thì đương nhiên sẽ không có chuyện quay một lần là được.
Đạo diễn Tần thấy tất cả đều chuẩn bị xong cũng ngồi xuống trước ống kính, nhìn màn hình sau đó ra lệnh một tiếng.
Bắt đầu!
Hứa Tử Nhạc rất nhanh nhập vai vào trạng thái, đem cảm xúc của một người người phụ nữ nông dân mất chồng khi tìm được thi thể của chồng diễn rất đạt, cô đẩy chiếc xe đẩy cũ kỹ từ từ tiến về phía trước. Tiểu Hắc làm sao biết biểu lộ cảm xúc, nó cũng chỉ từ từ đi theo bên cạnh chiếc xe đẩy.
Ống kính kéo xa kéo gần vẫn luôn duy trì quay được Hứa Tử Nhạc và người trên xe đẩy, về phần Tiểu Hắc hoàn toàn không chú ý.
Đạo diễn Tần bây giờ có chút lo lắng, tiếp theo mới là cảnh quan trọng nhất.
Xe đẩy cũ kỹ tới nơi, thi thể bên trên rơi xuống. Dựa theo kịch bản Hứa Tử Nhạc sẽ ôm thi hài đem thi hài đặt lên xe đẩy.
Điều làm cho đạo diễn Tần lo lắng chính là Tiểu Hắc đừng có từ chỗ chiếc xe đẩy chạy đến bên cạnh, chỉ cần đứng im ở chỗ đó. Nếu như được như vậy chính là hoàn hảo rồi.
Đương nhiên Tiểu Hắc này có thể có diễn cái gì chứ, ông ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ qua, muốn một chú chó săn biết diễn xuất sao?
Lạch cạch!
Xe đẩy lật đổ, diễn viên quần chúng gương mặt bị huỷ từ trên xe ngã lăn xuống đất, Hứa Tử Nhạc lập tức tiến lên ôm thi thể, biểu cảm trên mặt cũng thể hiện rất phù hợp.
Một lúc sau, Lâm Phàm nhìn thẳng Tiểu Hắc làm một động tác ra hiệu.
Lúc này, một động tác của Tiểu Hắc đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc sủa lên rồi một mực cắn lấy ống tay áo diễn viên quần chúng, sau đó kéo lên xe đẩy. Dáng vẻ này quả thực rất phù hợp, không có gì gọi là làm quá. Thậm chí còn có một loại cảm giác khiến cho người ta cảm giác muốn khóc.
Ai nói chó sắn không biết diễn xuất hả.
Chú có săn Tiểu Hắc vậy mà ánh mắt lại có thể lộ ra vẻ đau lòng.
Đạo diễn Tần nhìn cảnh này nhất thời ngây người: “Con mịa nó!”
Nhìn hiện trường rồi lại nhìn màn hình nhất thời hét lên: “Tiểu Trương! Anh đang làm gì vậy, sao chỉ quay diễn viên chính, quay chó đi chứ!”
“Tập trung ống kính vào chó…”
“Dừng!”
Đạo diễn Tần đã bị cảnh này làm cho ngơ người, đồng thời cũng hoàn toàn không biết mình đang nói gì, sau đó nhìn về phía quay phim Tiểu Trương: “Cậu làm gì vậy, tập trung ống kính vào chú chó mới đúng, trên khung hình phải có cả chú chó vào. Cậu không thấy Tiểu Hắc diễn rất đạt sao? Chỉ riêng cảnh này thì ít nhất cũng có thể cộng cho phim 0.5 điểm đánh giá đó.”
Quay phim Trương có chút ngơ ra: “Tần đạo diễn, xin lỗi! Lúc đó tôi không nhìn thấy…”
Đạo diễn Tần bất đắc dĩ cũng thở dài một tiếng, ông ta cũng hiểu Tiểu Trương chắc chắn là sợ Tiểu Hắc diễn không tốt. Bởi vậy, trực tiếp né đi để phòng ngừa xảy ra vấn đề, nhưng không thể ngờ rằng diễn xuất của Tiểu Hắc lại hoàn hảo đến như vậy.
Ngay đến cả những diễn viên xung quanh cũng đều ngây người.
Loại tình huống này bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Thầy Lưu huấn luyện chó cũng bối rối, chuyện này cũng khiến người ta không dám tin quá rồi.
Lâm Phàm rất hài lòng gật gật đầu: “Đạo diễn Tần , không sao, có thể quay lại, Tiểu Hắc diễn không có vấn đề gì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận