Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 684: Mời tham gia hiệp hội quốc hoạ

Lúc này, Nguyệt Thu Cư Sĩ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm sau đó vội vàng xua tay nói: “Không được! Tôi không thể nhận được! Lâm đại sư, bức tranh này của cậu đã đạt tới trình độ đỉnh cao trong giới quốc họa rồi. Sợ rằng những danh họa truyền thế kia về phương diện thần vận cũng không bằng một phần mười của anh, bức tranh này quá có giá trị rồi. Sợ rằng dùng tất cả tranh của tôi có cũng không đáng giá bằng một phần mười bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ này, thậm chí chỉ là một phần trăm, đây có thể nói là báu vật vô giá nên tôi không thể nhận được!”
Đào Thế Cương cũng sớm đã bị bức tranh này làm cho ngơ người, ông ta cũng đồng quan điểm với ông anh Nguyệt Thu Cư Sĩ.
Lâm Phàm thở dài một hơi nói: “Được rồi! Được rồi! Vốn định là tặng tranh cho nhau, bây giờ ông lại không cần nữa. Nếu như thực sự không cần nữa thì đây chính là xem thường Lâm Phàm tôi, bây giờ tôi sẽ xé nó đi vậy!”
“Đừng! Không được! Chuyện này không thể được!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ vội vàng mở lời: “Tác phẩm như vậy nếu như bị hủy trước mặt tôi thì tôi cho dù là chết cũng không nhắm mắt được!”
“Ngày tốt nói cái gì mà chết với chả không chết vậy. Bức tranh này đã tặng cho ông, rốt cuộc là ông có nhận hay không?” Lâm Phàm mở lời, hắn không biết rốt cuộc trong lòng những đại sư quốc họa này đang nghĩ cái gì, không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Có cần thiết phải như vậy không?
Nhưng nghĩ cũng đúng, mỗi một người đều có tín ngưỡng riêng của mình. Cả đời này của bọn họ đều dung nhập vào trong quốc họa, tình cảm đối với quốc họa có thể nói là vừa sâu vừa đậm không có bất kỳ một thứ nào có thể thay thế, đương nhiên là ngoại trừ người nhà.
Mà đối với một số người ngông cuồng mà nói, sợ rằng người nhà cũng không bằng một bức tranh. Đương nhiên chuyện như này cũng có chút bất thường quá rồi.
“Bây giờ tôi sẽ vẽ cho Đào đại sư một bức.” Lâm Phàm cười nói.
Đào Thế Cương lập tức ngăn lại: “Lâm đại sư, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Tôi không vội, không vội đâu. Tác phẩm cấp bậc này nếu mà được vẽ ra thì không nhận không được, mà nếu tặng tác phẩm cỡ này cho tôi thì tôi cũng không dám nhận, tốt hơn là đừng vẽ vì tôi nhận không nổi, xin cậu hãy nghỉ ngơi, nghỉ ngơi…”
Lúc này, Lâm Phàm nhìn mà không hiểu, không phải chỉ là vẽ tranh thôi sao? Có cần nhất thiết phải như vậy không.
Lời nói ra chính là nước đã giội ra ngoài, hắn muốn vẽ nhưng đối phương không dám nhận, điều này khiến cho Lâm Phàm rất lúng túng.
“Thực sự không cần sao?” Lâm Phàm hỏi lại.
Đào Thế Cương lắc đầu nói: “Không cần, không cần. Bức tranh này nhất định phải được sáng tác ở môi trường và hoàn cảnh cụ thể nào đó, loại kiệt tác có tính nghệ thuật cao như thế này sao có thể tùy tiện sáng tác ở nơi như thế này được chứ.”
Lâm Phàm đành bất lực rồi cười nói: “Vậy được! Thế thì đành ghi nhớ ở đây vậy, chờ có cơ hội thì bù sau!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ lúc này hoàn toàn chìm đắm trong bức tranh không thể thoát ra được, trên bức tranh cho dù là một con chim nhỏ cũng đều ẩn chứa ý vị rất sâu. Lúc này ông ngẩng đầu lên nói: “Lâm đại sư! Tôi vốn cùng anh Đào chuẩn bị ở lại đây thêm vài ngày, nhưng hôm nay có tác phẩm này trong tay, không bảo vệ thật tốt trong lòng tôi sẽ rất bất an. Lúc triển lãm tôi nhất định đem bức tranh này ra để cho mọi người đều được thưởng thức, đợi sau khi triển lãm kết thúc tôi sẽ lại cùng anh Đào đến đây thăm hỏi!”
Khi nói những lời này, Nguyệt Thu Cư Sĩ rõ ràng là có chút ngượng ngùng nhưng cũng không còn cách nào, vì ông ấy rất coi trọng bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ này. Nếu như có một chút tổn thất nào trong lòng ông ấy sẽ khó chịu muốn chết, chỉ có thể nhanh chóng quay trở về thủ đô lồng vào khung ảnh treo lên. Đồng thời, cũng sẽ mua cho nó một gói bảo hiểm giá trị cao, xem nó như tác phẩm quan trọng nhất cuộc đời này.
“Có cần thiết phải như vậy không?” Lâm Phàm nói. Nếu như có hai vị đại sư này ở đây dạy bọn nhỏ vẽ tranh thì cũng không phải là lựa chọn tồi, cũng để cho bọn nhỏ cảm nhận một chút hào quang của đại sư. Đương nhiên, nếu như đối phương thực sự phải quay về thì hắn cũng không thể nói gì khác. Hắn cũng không nghĩ rằng bức tranh của mình đối với một vài người mà nói, thật sự lại quan trọng như vậy.
“Cần thiết chứ! Cần thiết chứ!” Nguyệt Thu Cư Sĩ vội vàng gật đầu. Ánh mắt nhìn về phía kiệt tác trước bàn vẽ, tác phẩm xuất sắc như vậy mà không bảo vệ tốt, ông ấy ăn cơm đi ngủ cũng sẽ bất an.
Thấy tình huống như vậy Lâm Phàm cũng không ngăn cản nữa: “Nếu đã như thế thì lần sau lại giao lưu thảo luận tiếp vậy!”
Đào Thế Cương mở lời: “Lâm đại sư, bây giờ anh có muốn gia nhập hiệp hội hay không?”
Gặp gỡ được bậc thầy như Lâm đại sư, ông ấy thực sự muốn kéo hắn gia nhập hiệp hội, bậc thầy như vậy không gia nhập hiệp hội thật đúng là đáng tiếc. Hơn nữa bọn họ cũng muốn cùng Lâm đại sư thường xuyên trao đổi nâng cao kỹ năng hội họa của bản thân, kiến thức vô biên sống tới già thì học tới già.
Lâm Phàm xua tay nói: “Trước mắt cứ từ từ đã, nếu như tôi muốn gia nhập hiệp hội thì tôi sẽ liên hệ với ông!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ mở lời nói: “Lâm đại sư, triển lãm tranh quốc họa không biết cậu có thời gian đến tham dự một chút được không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Được, tôi sẽ đợi thông báo của ông!”
Nhìn sự kiện lớn, tăng thêm một chút kiến thức cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận