Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 518: Tuyệt đối không được nhảy giá

Những người dân này là lần đầu xếp hàng nên có chút không quen, nhưng Lâm Phàm tin rằng họ sẽ sớm quen thôi.
Ngô U Lan và Điền Thần Côn rất bận rộn, Lâm Phàm thì nhàn nhã ngồi đó uống trà, lẳng lặng chờ đợi.
Có người dân vây quanh xem tờ hướng dẫn trên tường.
“ Điểm Bách khoa +1.”
Lâm Phàm chỉ vào: “Bà ấy xem hiểu, có thể lấy một phần.”
Điền Thần Côn cười nói: “Bác gái này, bác không cần phải xếp hàng nữa."
Bác gái kia liếc nhìn Điền Thần Côn, sau đó phất tay: “Tôi không cần, 50 tệ một phần quá đắt.”
Người dân xung quanh kinh ngạc hét lên một tiếng.
“Mẹ kiếp, không nên, nhường lại cho tôi đi...”
"Rốt cuộc là căn cứ vào cái gì mới có thể lấy được bánh kếp, tôi xem nhiều lần rồi vẫn không có lấy được cơ hội...”
Bọn đầu cơ chen tới: “Chị hai, 300 tệ, phần bánh này của chị nhường cho tôi được không.”
Bác gái kia sững sờ: “Hả? 300.”
Bọn đầu cơ: "400."
“400?” Bác gái sợ ngây người, giống như không ngờ tới một phần bánh kếp này lại có thể bán được nhiều tiền như vậy, những người này không phải là bị ngốc đấy chứ…"
Lâm Phàm chưa bao giờ ngăn cản những hành vi này, chỉ cần điểm bách khoa có thể tăng lên là được rồi, thậm chí hắn còn đang suy nghĩ, nếu nhiều người đến xem hơn thì điểm bách khoa này sẽ tăng lên không ngừng.
...
Đầu phố!
Hoàng Bân dẫn theo một số lãnh đạo của đơn vị đứng ở đó xem, vẻ mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một chút cũng không dám tin.
Một vị lãnh đạo trong số đó cười nói: “Tôi đã nói rồi, lúc trước khi khai phá nơi này chúng ta còn lo rằng sẽ không có ai biết đến, mọi người xem đây là thế nào? Đang chật kín người như thế."
Một vị lãnh đạo khác kinh ngạc nói: “Đây mới chỉ là chín giờ sáng mà đã đông kín người như vậy, lúc trước chúng ta thương lượng tiền cho thuê, có phải là hơi thấp rồi hay không?”
Hoàng Bân vẫn còn đang kinh ngạc, bây giờ nghe như vậy thì lập tức rùng mình: “Mọi người đừng nghĩ lung tung, nói cho mọi người biết, tình huống hiện tại này theo tôi thấy 100% là vì cửa hàng kia.”
“Cửa hàng nào?”
“Không phải lúc đó tôi nói với mọi người rồi sao, khu phố của chúng ta không có quảng cáo cho bên ngoài, mà là trực tiếp cho các chủ cửa hàng ở Phố Vân Lý cũ thuê. Cửa hàng đó chính là của Lâm đại sư, theo tôi thấy công ty Tân Vũ kia đúng là tìm đường chết, ngay cả cửa hàng nổi bật như thế này mà cũng dám xua đuổi.” Bây giờ Hoàng bân đã tin phục, hắn tin cửa hàng của Lâm đại sư đúng là quá lợi hại.
Chỗ này có thể thu hút rất nhiều người như thế này, không tin cũng không được.
Nhiều người xếp hành trước một cửa hàng như vậy, chứng tỏ lưu lượng người đến là do cửa hàng này kéo thì còn có lý do là gì?
“Không thể nào, bây giờ mới chỉ là ngày thứ hai đã đạt tới trình độ như vậy, đúng là có chút dọa người.”
Hoàng Bân lắc đầu: “Đừng bao giờ so sánh những trường hợp bình thường với cửa hàng này. Mọi người đừng nghĩ lung tung về tiền thuê cửa hàng trên con đường này, mọi thứ đều tăng theo tốc độ bình thường là được, tuyệt đối đừng có nhảy giá. Chúng ta cũng đừng giống như công ty Tân Vũ kia, chỉ thấy lợi ích trước mắt mà vì cái nhỏ đánh mất cái lớn.”
Mọi người nhẹ gật đầu, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ đã hoàn toàn tin phục.

Bánh kếp của vị bác gái kia cuối cùng cũng bị bọn đầu cơ mua lại với giá 900 tệ.
Nếu bác gái này có thể kiên trì thêm một chút, phá giá một ngàn là cái chắc. Thế nhưng 900 tệ này cũng khiến bác gái vui vẻ cả ngày rồi, bọn đầu cơ cũng được lời, sau đó lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện cho khách hàng. Mặc dù bọn họ là bọn đầu cơ, thế nhưng thủ tục rất chuyên nghiệp, chụp ảnh qua, kiểm chứng bánh kếp là thật, chỉ cần đối phương đồng ý sẽ đặt bánh kếp vào trong hộp đóng gói thật chuyên nghiệp rồi mới gửi đi.
Trong một biệt thự cao cấp nào đó.
Một người đàn ông trung niên khí chất báta phàm, lúc này đang đứng cẩn thận trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi: “Trâu thiếu gia, tôi đã đặt cho cậu một món ăn rất ngon mà trước đây có lẽ cậu chưa từng nếm thử, tôi đảm bảo cậu ăn xong sẽ kinh ngạc thán phục, đây có thể nói là món ăn ngon nhất thế giới.”
Người đàn ông được gọi là Trâu thiếu gia kia tuổi cũng không quá lớn, dưới ba mươi, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều rất vững vàng, có cảm giác như đang kiểm soát tất cả mọi thứ.
“A, thật sao.”
Đối với Trâu thiếu gia, người đàn ông kia không dám có một chút thất lễ. Bởi vì ông ta không thể so sánh được với địa vị của đối phương, Trâu thiếu gia này vừa là phú nhị đại cũng vừa là hồng nhị đại. So với bất kỳ người nào đều cao hơn và quý hơn một bậc.
(Phú nhị đại: con của đại gia, giới siêu giàu có ở TQ.)
(Hồng nhị đại: con của người làm chức vụ lớn trong chính phủ ở TQ, giống COCC ở nước mình.)
Người đàn ông trung niên là binh sĩ dưới quyền của cha Trâu thiếu gia, sau khi xuất ngũ lập tức tới Thượng Hải để phát triển. Mỗi lần Trâu thiếu gia đến Thượng Hải đều là do ông ta tiếp đón nên tuyệt đối không dám thất lễ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận