Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 802: Anh có thể chữa khỏi cho con gái tôi?

Lâm Phàm cười: "Không sao, để tôi giải quyết."
Vũ lực không phải là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề. Tuy rằng vũ lực có thể làm cho người ta tạm thời sợ hãi nhưng hắn là loại người tùy tiện động thủ à?
Không đến thời điểm tâm tình khó chịu thì tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực chinh phục.
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía Đại ca Tiểu Hổ, tiếc nuối nói: "Tôi lắc đầu không phải là vì thấy bất đắc dĩ, mà là tôi muốn nói anh thật sự rất đáng thương."
Đại ca Tiểu Hổ sửng sốt nói: "Tao đáng thương á? Ha ha, được rồi tên nhóc, đừng giả thần giả quỷ nữa.”
“Haizz, đáng thương cho con của anh, tuổi còn nhỏ đã tiếp nhận tội nghiệt của anh rồi. Tuy trong lòng anh nói áy náy nhưng lại không làm gì bù đắp cho nó. Đúng vậy không, Trương Hổ?" Lâm Phàm cảm thán nói.
Đại ca Tiểu Hổ vốn muốn nổi giận chửi một câu nhưng đột nhiên lại ngây người, kỳ lạ nói: "Mày biết tao à?”
“Tôi không biết anh nhưng tôi có thể biết rất nhiều chuyện của anh. Ví dụ như đứa con gái ba tuổi của anh bây giờ đang gặp vấn đề ở chỗ này. Còn lý do vì sao thì tôi nghĩ trong lòng anh chắc cũng có câu trả lời." Lâm Phàm lắc đầu, rồi chỉ vào đầu nói.
Đại ca Tiểu Hổ bị Lâm Phàm nói vậy thì sửng sốt. Khi nghe đối phương nói đến con gái của mình, trong lòng bộc phát ra lửa giận mãnh liệt. Hai tay anh ta nắm lấy bàn, muốn xốc lên luôn. Nhưng vừa dùng sức lại bị một câu nói của Lâm Phàm làm cho kinh hãi.
"Dù sao thì đứa nhỏ cũng vô tội, nếu như thái độ của anh tốt hơn một chút, mang đứa nhỏ tới đây, tôi có thể xem qua cho nó. Để xem anh làm cha liệu có suy nghĩ cho đứa nhỏ hay không?" Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Đại ca Tiểu Hổ này có một cô con gái. Tuy nhiên cô vợ lại bị nghiện ma tuý, cho dù mang thai cũng không nhịn được nên vẫn hút. Lúc ấy đại ca Tiểu Hổ biết được thì nổi trận lôi đình. Cuối cùng sau khi đứa nhỏ sinh ra thì nhận được chẩn đoán của bác sĩ. Bởi vì hút những thứ này, dẫn đến não bộ đứa nhỏ phát triển không tốt, thường gọi là thiểu năng trí tuệ.
Biểu hiện là sự phát triển của khuôn mặt sẽ khác với người bình thường, trí thông minh thấp, hay thất thần vân vân...
Đại ca Tiểu Hổ nắm lấy bàn, trong ánh mắt lóe ra một tia giãy dụa, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đương nhiên anh ta biết mình không phải là người tốt lành gì nhưng vẫn vô cùng yêu thương con gái mình. Từ sau khi biết con gái xảy ra vấn đề, anh ta biểu hiện càng mạnh mẽ hơn, bởi vì anh ta muốn làm cho mọi người sợ hãi mình. Đồng thời cũng làm cho mọi người ngậm miệng, không dám nói con gái anh ta có vấn đề.
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó nhìn về phía những bệnh nhân kia, hỏi: "Mọi người nói cho anh ta biết đi, tôi là ai?”
Các bệnh nhân đồng thanh đáp: "Thần y.”
“Đây chính là thần y, nếu đứa nhỏ có bệnh thì nhanh đưa đến cho thần y xem. Bỏ lỡ thần y thì sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu."
"Tuy rằng anh không phải thứ tốt lành gì nhưng tôi vẫn rất tán thành lời của thần y. Trẻ con là vô tội, các anh cũng không suy nghĩ một chút nào về đứa con của mình sao. Biết mang thai còn hút những thứ kia, cái này không có vấn đề mới là lạ."
"Thần y nói tôi cũng mới nhớ, tôi có một thân thích cũng vậy. Người cha hút những thứ kia nên đứa bé vừa sinh ra đã bị nhận định là thiểu năng trí tuệ, quá đáng thương. Bây giờ đã tám tuổi rồi mà 1+1 cũng không biết bằng bao nhiêu."
"Ôi... Cái này.”
Tiếng thở dài của các bệnh nhân nối liền không dứt, giống như tẩy não gã đại ca Tiểu Hổ.
Đám đàn em của đại ca Tiểu Hổ đều là người cùng nhau vào sinh ra tử, một người đàn ông trong đó hỏi: "Anh thật sự có thể chữa khỏi con gái của Đại ca sao?”
Bọn họ đã đi theo Đại ca Tiểu Hổ nhiều năm rồi nên đương nhiên biết con gái của anh ta. Bọn họ rất tôn trọng anh ta nên cũng thích con gái của anh ta. Nhưng mà con gái của Đại ca Tiểu Hổ có chút ngốc nghếch, không hoạt bát chút nào, vấn đề đơn giản nhất cũng không biết. Điều này làm cho bọn họ cũng bó tay.
Vấn đề này không cần Lâm Phàm trả lời, các bệnh nhân đều mở miệng nói: "Cái này còn cần phải hỏi à, thần y là ai? Đó chính là thần y đấy. Nhưng mà đúng rồi, sao thần y cậu lại biết con gái anh ta có vấn đề vậy?”
Lâm Phàm cười bình tĩnh nói: "Trung y vốn vẫn rất gần gũi với huyền học, đều coi trọng thiên địa, âm dương ngũ hành. Qua tướng mạo là có thể nhìn ra. Chẳng qua bây giờ là đang đi khám bệnh nên không nói những thứ kia. Nếu anh thật sự có lòng thì lập tức mang đứa bé đến. Còn nếu anh còn tiếp tục làm loạn, tôi có thể đảm bảo anh không có quả ngon để ăn đâu.”
Đại ca Tiểu Hổ nhìn Lâm Phàm, sau đó hỏi: "Ý anh là thật sao? Anh thật sự có thể chữa khỏi cho con gái tôi à? Nếu anh không chữa được thì làm sao ?"
Lâm Phàm có chút không vui nói: "Chú ý ngữ khí của anh đi, tôi chữa trị cho con gái của anh là bởi vì đứa nhỏ là vô tội, nếu anh còn làm càn, tôi sẽ không nhẹ nhàng với các người nữa đâu.”
Đại ca Tiểu Hổ đã bao giờ bị người ta nói như vậy? Nhưng lúc này cũng thay đổi ngữ khí: "Thần y, anh thật sự có thể chữa khỏi cho con gái của tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận