Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 530: Làm như vậy là không đúng

Nguời đàn ông trung niên khẽ động, hai chân từ rìa tường bước vào bên trong, sau đó chộp lấy túi bánh kếp, lấy bánh ra cho vào miệng.
“Ngon! Thực sự rất ngon!” Người đàn ông cười lớn, cả mặt đều lộ vẻ hạnh phúc, đồng thời còn có thêm một loại hưởng thụ.
Lưu Hiểu Thiên lập tức phản ứng, cảnh sát xung quanh vội vàng tiến lên bắt người đàn ông này lại.
Lúc này người đàn ông vẻ mặt thản nhiên nói: “Các anh không cần phải khẩn trương, tôi không nhảy lầu đâu ....”
Thái độ của người đàn ông này bỗng nhiên thay đổi, khiến Lưu Hiểu Thiên rất kinh ngạc. Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi ngộ ra một điều, người đàn ông này căn bản không muốn nhảy lầu, người này chỉ mượn cớ để được ăn bánh kếp mà thôi.
Đám người đứng dưới lầu kinh ngạc nói.
“Hình như người kia được cứu rồi.”
“Nhìn không rõ cho lắm, hình như chỗ đó không có người đứng nữa rồi.”
“Nguy hiểm quá! Nếu nhảy từ đó xuống, chắc chắn sẽ hóa thành thịt nát xương tan.”
Lâm Phàm đứng phía dưới cũng thở phào một hơi. Cứu được người này là tốt rồi. Chỉ là nghĩ đến việc người đàn ông đó muốn nhảy lầu chỉ vì thèm ăn bánh kếp của mình, hắn cũng không biết chuyện này nên vui hay nên buồn.
Một lúc sau, mấy người Lưu Hiểu Thiên đi xuống.
Các phóng viên ùa đến.
“Xin hỏi vì sao anh lại muốn nhảy lầu?”
“Xin hỏi vì sao lúc muốn nhảy lầu đó, anh lại yêu cầu muốn ăn bánh kếp? Anh có người thân không?”
“Đội trưởng Lưu có thể nói thêm vài câu được không?”
Phóng viên đều muốn lấy được tin tức mới nhất. Sự kiện nhảy lầu này cũng không hiếm gặp ở Thượng Hải. Nhưng hấp dẫn chính là ngay tại thời điểm người đàn ông đó muốn nhảy lầu, lại yêu cầu được ăn bánh kếp.
Vẻ mặt Lưu Hiểu Thiên rất nghiêm túc, anh ta không muốn nói nhiều về vấn đề này. Thế nhưng người đàn ông kia lại cười tươi đáp.
“Tôi không phải bệnh tâm thần mới đi nhảy lầu, chỉ là vì tôi muốn ăn bánh kếp mà thôi.”
Người đàn ông vừa dứt lời, cả hiện trường đều xôn xao.
Phóng viên đều bị choáng váng, sau đó chen lấn hỏi:
“Xin hỏi vì sao anh lại muốn ăn bánh kếp?”
Người đàn ông trả lời: “Vì rất khó mua.”
“Anh có biết rằng hành vi của mình đã làm nhiễu loại trật tự nơi công cộng, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay không?”
Người đàn ông kia thấy không quan tâm, nói: “Tôi biết chứ! Không phải là bị giam một thời gian ngắn sao? Tôi cũng quen rồi nên cũng không quan tâm. Chỉ cần được ăn món bánh kếp kia là tôi đã rất thỏa mãn rồi.”
Điều này bỗng tạo nên ảnh hưởng vô cùng lớn.
Triệu Chung Dương cầm điện thoại di động, hiện tại gương mặt như đơ ra.
“Các vị thân mến! Chuyện lần này thật buồn cười. Hóa ra tên này là giả tự tử, mục đích cuối cùng chỉ là muốn được ăn bánh kếp.”
“Con mẹ nó, hành động này quá ngầu rồi! Không ngờ lại có người lại làm như vậy.”
“Vì bánh kếp của Lâm đại sư mà liều mạng quá!”
“Tôi nghĩ anh ta kiểu gì cũng bị giam tầm 10 ngày.”
......
Người đàn ông bị cảnh sát khống chế, nhìn về phía Lâm đại sư, vui mừng nói: “Cho tôi qua đó đi, tôi muốn nói mấy câu với Lâm đại sư.”
Phóng viên vây xung quanh đều kinh ngạc há hốc mồm.
Lâm Phàm nhìn người đàn ông trung niên trước mắt này, thật sự không biết nên nói gì. Ai ngờ kết quả lại là như vậy.
“Anh làm như vậy là không đúng.” Lâm Phàm mở miệng nói.
Gương mặt của người đàn ông đầy vẻ khổ tâm đáp: “Lâm đại sư, anh không biết rằng tôi đã đợi ròng rã hai tháng trời, vậy mà một lần cũng chưa từng đến lượt. Anh có thể tưởng tượng được tôi đau khổ đến mức nào không? Vừa nãy, lúc ăn được bánh kếp, tôi cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá.”
Lâm Phàm đang định nói thêm một câu, lại bị câu nói đó của người đàn ông chặn họng.
Vậy nguyên nhân là do tôi sao?
Cái nồi này hắn phải cõng sao?
Hắn không ngờ có một ngày, lại có người dùng biện pháp này để có thể được ăn bánh kếp của mình.
May mắn! Vậy mà hắn cũng làm được.
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phàm nói: “Lâm đại sư, bánh kếp của anh thật sự rất ngon.”
Lâm Phàm mỉm cười xấu hổ, chuyện này đúng là xàm xí đú mà!
Lưu Hiểu Thiên gật đầu với Lâm Phàm. Chuyện này hắn cũng không biết nên nói gì. Người đàn ông trung niên này gây chuyện như vậy, nếu không xử lý tốt, chỉ sợ lần sau sẽ lại tái phạm.
Phóng viên vây quanh Lâm Phàm.
“Lâm đại sư, anh có ý kiến gì đối với chuyện này không?”
“Đây có phải là một cách quảng bá mà anh nghĩ ra hay không?”
Lâm Phàm nhìn người phóng viên kia: “Người có đầu óc sẽ không làm như vậy đâu. Được rồi! Cứ như vậy thôi.”
Hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, đúng là lừa người mà. Chuyện này chắc chắn sẽ đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Triệu Chung Dương nói với khán giả trong livestream: “Chuyện này mọi người đều đã thấy rồi chứ, thật sự đây không phải là chuyện mà người bình thường nên làm.”
......
Tin tức lớn.
Lần này có thể nói là có nhiều mánh khóe để đưa tin
Hôm sau.
Tin tức Internet luôn rất nhanh, chuyện ngày hôm qua đã lan truyền khắp các trang mạng.
Trên weibo, ở các nền tảng tin tức, đã xuất hiện rất nhiều tin liên quan đến chuyện này.
“Thế giới rộng lớn thật, chẳng thiếu chuyện kỳ lạ! Loại chuyện như vậy mà cũng có thể xảy ra.”
“Bánh kếp này rốt cuộc là như thế nào? Có cần phải điên cuồng như vậy không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận