Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 823: Cậu biết chà lưng sao?

Lúc này Ngô U Lan bê trà lên cho Lâm Phàm, sau đó cô ấy ngồi đối diện Lâm Phàm, hai tay chống cằm nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Phàm đắm đuối.
Lâm Phàm uống một ngụm trà, cười nói: “U Lan, cô làm gì thế? Tôi nhìn thấy ánh sáng mê trai từ đôi mắt cô đấy nha.”
“Hừ, anh mới mê trai ấy, tôi đang nghiên cứu xem anh còn giấu chúng tôi chuyện gì không.” Ngô U Lan nói.
Lâm Phàm cười: “Mấy người không hỏi thì đúng là không biết thật, tôi vẫn còn giấu một chuyện nữa đây, nhìn thấy hai tay tôi không?”
Ngô U Lan gật đầu: “Nhìn thấy, sau đó thì sao?”
“Tôi nói cô biết, đôi tay này chà lưng rất đỉnh đó, rất thoải mái.” Lâm Phàm vừa nghĩ đến kiến thức trang mười một lại kích động muốn khóc.
Ngô U Lan vừa nghe xong, gương mặt đã ửng đỏ: “Anh Lâm, sao anh mới đi ra một chuyến mà đã…đã, tôi không nói nữa.” Sau đó cô ấy xám xịt trốn sang một bên.
“Sao thế? Tôi nói thật đó.” Lâm Phàm bất đắc dĩ đáp.
“Nếu nói đến chà lưng thì không ai giỏi như tôi đâu, nhớ năm đó tôi rơi vào cảnh nghèo nàn, còn làm qua công việc chà lưng ở nhà tắm Tiểu Hồng. Kỹ thuật điêu luyện của tôi được rất nhiều người săn đón đó, người muốn tìm tôi chà lưng có thể nói xếp thành hàng dài không dứt nhưng đáng tiếc chí hướng của tôi không đặt vào việc này. Nếu không thì sẽ càng phát triển, có khi trở thành thợ chà lưng nổi tiếng khắp cả nước cũng nên.” Điền Thần Côn nhớ lại chuyện trước kia, không thể không cảm thán.
Lâm Phàm khinh bỉ nhìn thần côn, Điền Thần Côn mà còn biết thêm việc này nữa thì đúng là quá kỳ lạ rồi.
Mọi người nói xem, một tên thần côn thì cứ đi đoán mệnh đi, mắc gì có nhiều tài nghệ như vậy chứ, không biết rằng sẽ hố chết người sao.
“Hôm nào đến nhà tắm, chúng ta so tài một trận?” Điền Thần Côn cười nói.
Lâm Phàm liếc ông ta: “Đi sang một bên, quỷ mới so tài với ông ấy. Tôi ra ngoài đi dạo một lát, mấy người trông tiệm đi.”
Ra khỏi tiệm.
Lâm Phàm đi đến đầu phố Vân Lý, nơi đó có một nhà tắm công cộng, mặc dù không lớn nhưng cũng rất có tên tuổi. Ông chủ có dáng người vừa béo vừa lùn, rất được mọi người yêu mến, dù không tiếp xúc nhiều nhưng người này nhiều lần đến xếp hàng ở tiệm của hắn nên lâu dần cũng trở nên quen thuộc.”
“Ông chủ nhỏ, sao cậu lại có thời gian đến chỗ tôi thế.” Ông chủ tên Tằng Vĩ đứng ở cửa nhà tắm công cộng mỉm cười hỏi.
Lâm Phàm cũng cười, đáp: “Nhớ anh nên đến thăm anh.”
Tằng Vĩ lập tức vui vẻ, anh ta biết ở phố Vân Lý này, ông chủ nhỏ đại diện cho điều gì, nên rất là khách sáo nói: “Ông chủ nhỏ, gần đây tôi mua được ít trà ngon, cậu vào nếm thử nhé?”
Vốn dĩ Lâm Phàm muốn tìm một gian phòng tắm, đến nơi khác chi bằng tìm hàng xóm, sau đó hắn đáp: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Tằng Vĩ pha trà rồi rót trà: “Mời cậu, uống thử xem thế nào?”
Lâm Phàm nào biết thưởng trà, hắn uống một hớp: “Khá ngon, khá ngon đấy, đúng rồi ông chủ Tằng, công việc kinh doanh của anh thế nào?”
Tằng Vĩ lắc đầu: “Góp nhặt từng ngày thôi, không lời không lỗ, tôi nói chắc cậu cũng không tin.”
Lâm Phàm gật đầu: “Đúng là có chút khó tin, tiệm của anh bày trí cũng đẹp, hoàn cảnh cũng tốt, sao lại không có lời?”
Tằng Vĩ cười đáp: “Còn không phải thiếu cái đó sao, cậu hiểu mà.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Không phải là đại bảo kiếm sao.
(Đại bảo kiếm: một ổ mại dâm nổi tiếng một thời ở TQ, có mối liên hệ với quan chức và xã hội đen.)
Nhưng quả thật vậy, ở Thượng Hải lĩnh vực này phát triển rất tốt, mười nhà thì đến tám nhà có cái đó, hai nhà còn lại thì hoàn toàn dựa vào năng lực.
“Ban đầu khi kinh doanh ở đây tôi cũng đã phân tích rồi, là nhắm đến những người đến Thượng Hải làm việc ở xung quanh đây, nhưng lại không ngờ bọn họ tới đây tắm có khi chỉ để thư giãn, nhưng mà thư giãn phải phục vụ thêm cái đó. Cậu nói xem nếu tôi không làm cái đó thì làm sao có thể cạnh tranh với nhà khác được? Cậu nhìn nhà tắm công cộng Kim Phượng Hoàng đi, số tiền bọn họ kiếm được trong một tối bằng cả một tháng kinh doanh của tôi, cậu thấy ghê gớm chưa.” Tằng Vĩ cũng có chút hâm mộ, nhưng bảo anh ta phục vụ cái đó thì đúng là anh ta không dám làm, nếu bị bắt thì đúng là bi kịch.
“Nhiều vậy sao?” Lâm Phàm cảm thán nói.
“Đương nhiên rồi, đâu chỉ có vậy, đây chính là ăn cướp đó. Cậu nói xem giá thấp nhất là 698 tệ, cao nhất có thể đến 1288 tệ. Có lúc đông nghịt khách, chưa kể cao cấp hơn chút có thể lên đến hơn hai ba ngàn tệ. Nhưng đây là chuyện của người ta, nếu bảo tôi kinh doanh cái đó thì tôi cũng không có gan làm.”
Lâm Phàm gật đầu, tiếp đó nói: “Đúng rồi, tôi dự định đến chỗ anh làm nhân viên chà lưng, anh thấy sao?”
“Được đó.” Tằng Vĩ cười đáp, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, ngơ ngác nhìn Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ, cậu vừa nói gì cơ?”
Lâm Phàm chớp chớp mắt: “Tôi nói thỉnh thoảng sẽ qua chỗ anh làm nhân viên chà lưng, anh thấy thế nào?”
Tằng Vĩ đờ mặt ra nhìn Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ, cậu không đùa tôi đây chứ, miếu nhỏ này của tôi làm sao…”
Lâm Phàm ngắt lời: “Anh cứ nói được hay không thôi, mọi người đều là hàng xóm, tôi đùa anh làm gì.”
“Vậy cậu biết chà lưng sao?” Tầng Vĩ nghi hoặc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận