Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1195: Chuyện này có chút kỳ lạ

Vốn dĩ hắn muốn dùng biện pháp trong kiến thức phân loại lớn võ hiệp để đối phó với Vương Thừa Sơn. Nhưng khi thi triển thì ánh mắt sẽ biến thành màu tím, hiện trường lại có quá nhiều người cho nên tốt nhất đừng mạo hiểm để khiến người khác chú ý, nếu không có thể sẽ bị đưa đi đến phòng nghiên cứu mất.
Viện trưởng Hoàng trải qua chuyện này, trong lòng có một loại tức giận không phát tiết ra được, bà ta tự nhận mình làm ở viện phúc lợi nhiều năm như vậy, tình huống gì mà chưa từng gặp qua, thế nhưng chuyện như hôm nay thật sự quá hiếm.
Tuy rằng mập mạp còn nhỏ nhưng cậu nhóc hiểu được thân thích duy nhất của mình nói những lời kia ở trước mặt mọi người là có ý gì. Điều đó đã tạo thành đả kích rất lớn trong tâm hồn nhỏ bé của cậu nhóc. Bàn tay nhỏ bé của mập mạp nắm chặt góc áo bà Hoàng, cậu nhóc cúi đầu có chút khổ sở.
Lâm Phàm thở dài. Mẹ nó chứ, sau này gặp phải loại chuyện này phải trực tiếp dùng bạo lực nghiền ép mới được. Vốn dĩ bọn nhỏ đã rất đáng thương, không cần lại phải chịu tổn thương như thế.
Hắn ngồi xổm xuống, sờ đầu mập mạp: "Mập mạp làm sao vậy? Sau này chúng ta sẽ là người thân của con, mập mạp ngoan nào, chú Lâm vẫn rất thích mập mạp hoạt bát đáng yêu trước kia.”
Mập mạp ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt muốn khóc, sau đó nặng nề gật đầu: "Chú Lâm, bà Hoàng, chú Hàn và tất cả mọi người đều là người thân của cháu.”
Lâm Phàm cười, ánh mắt nhìn về phía viện trưởng Hoàng: "Sự tình đã giải quyết xong, nếu sau này còn gặp phải loại chuyện này thì lập tức liên lạc với tôi.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu. Nếu như không phải nhờ Lâm đại sư thì hậu quả của chuyện này sẽ không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên cũng may mắn khi viện phúc lợi có Lâm đại sư ở đây.
Sau đó hai người bàn bạc một chút về vấn đề tiến độ của tòa nhà giảng dạy. Yêu cầu của hắn là tốc độ không cần phải nhanh, nhưng mà chất lượng nhất định phải tốt, hắn không muốn làm ra một công trình bã đậu để bọn nhỏ phải sống trong nguy hiểm.
Ngày hôm sau.
Hôm qua, sự việc ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn đã được đưa ra ánh sáng, rốt cuộc sự thật đã được phơi bày.
Tất cả mọi người nhìn thấy tin tức này đều hoàn toàn ngây người.
Sau đó, những cư dân mạng bị lừa gạt kia lập tức tức giận, vô số lời khó nghe nhắm vào người hai vợ chồng Vương Thừa Sơn.
“Ha ha, đám người ngốc nghếch. Lâm đại sư là ai mà mấy người còn không biết à? Hôm qua mắng vui như vậy, hôm nay được giáo dục làm người cảm thấy thế nào hả?”
"Sau khi chuyện này xảy ra, tôi vẫn chỉ đứng về phía Lâm đại sư, chắn gió Đông Nam cho hắn, dù sao tôi cũng tín nhiệm Lâm đại sư nhất."
Lâm Phàm không có chú ý đến những chuyện này, cư dân mạng đều gửi biểu tượng xin tha thứ. Sau khi phát hiện bị lừa dối thì bọn họ đều nói mục đích hành động của họ cũng chỉ là vì lòng chính nghĩa, chỉ là bọn họ bị người ta lợi dụng mà thôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất là trong tiềm thức của bọn họ, nếu sau này lại xảy ra chuyện gì liên quan đến Lâm Phàm thì họ đều sẽ suy xét thật cẩn thận, chứ không tùy tiện tỏ thái độ trước.
Nhưng lúc này bị vả mặt bôm bốp cũng vẫn rất đau đó nha.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm không bị chuyện ngày hôm qua làm ảnh hưởng, nên làm gì thì vẫn làm. Mỗi buổi chiều đều đến viện phúc lợi cùng trồng hoa với bọn nhỏ, đồng thời giảng giải kiến thức về phương diện trồng trọt. Tuy rằng kiến thức về phương diện này khô khan nhưng sau khi tự tay trồng trọt, bọn nhỏ cũng rất thích loại kiến thức này.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có ba đứa bé lĩnh ngộ được tri thức này.
Tốc độ này đã đủ nhanh, không bao lâu nữa chắc có thể sẽ lên được mười người.
Lúc này, điện thoại của Lưu Hiểu Thiên gọi đến.
"Đội trưởng Lưu, có chuyện gì vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên: "Lâm đại sư, đôi vợ chồng kia quỳ gối ở chỗ chúng tôi, muốn chúng tôi hỏi cậu có thể xem bệnh cho ông ta được không?”
Lâm Phàm không do dự: "Không xem, không có tâm trạng.”
"Được rồi, tôi hiểu." Lưu Hiểu Thiên cũng không nhiều lời. Nếu để anh ta chọn thì anh ta cũng không muốn khám bệnh cho đối phương chứ đừng nói đến Lâm đại sư là một người yêu hận rõ ràng. Nói không nhìn là không nhìn, không cần biết người đó có lai lịch gì.
Bên trong cửa hàng.
Ngô U Lan tức giận nói: "Đôi vợ chồng kia thật sự quá độc ác, vì bản thân mình mà làm ra chuyện như vậy.”
Lâm Phàm khoát tay: "Không nói chuyện này nữa, cũng đã qua rồi."
Điền Thần Côn rầu rĩ hút thuốc, sờ chòm râu cá trê của mình nói: "Loại chuyện thế này cũng không ít, trải qua nhiều lần rồi cũng sẽ quen thôi. Nhưng cuối cùng tên nhóc nhà cậu làm cách gì mà khiến đối phương chính miệng nói ra sự thật như vậy, có chút kỳ lạ đấy."
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Điền Thần Côn: "Có mình ông mới lạ đấy, ai mà biết chứ. Khách khứa xếp hàng rồi kìa, nhanh chóng phát thẻ số đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận