Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1134: Đợi đã

“Anh tránh ra.” Hiện tại Lương Hồng Thiên rất khó chịu, mỹ nữ sắp vào tay không ngờ lại bị người khác cắt mất như vậy, làm sao anh ta có thể nhịn được.
Vương Hạo gật đầu rồi cung kính đứng sang một bên, chuyện này để anh Lương giải quyết là được rồi, không cần anh ta ra mặt.
Lương Hồng Thiên nhìn hai người, vì ánh đèn không quá sáng nên không thể nhìn rõ nhưng anh ta vẫn có cảm giác trước đây đã từng nhìn thấy hai người họ ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Còn đối với anh ta mà nói, những người không thể nhớ được thì chính là rác rưởi.
"Tôi là Lương Hồng Thiên, các anh là ai?”
Khi Lương Hồng Thiên tự giới thiệu bản thân, hai người Thường Hải Ca và Thân Minh đột nhiên sững sờ, giống như bị dọa sợ.
Nhất là Thường Hải Ca, anh ta kinh ngạc nói: “Lương Hồng Thiên nhà họ Lương?”
Khi hỏi những lời này Thường Hải Ca cũng có chút hối hận, không phải là khí thế yếu đi nhưng nếu đối phương thật sự là người nhà họ Lương thì thật sự là bi kịch, bởi vì đối phương là người mà anh ta và Thân Minh không thể gây hấn.
Lương Hồng Thiên cười lạnh một tiếng, khóe miệng vểnh lên: “Ôi! Không ngờ các người còn biết nhà họ Lương, theo tôi biết ở thủ đô chỉ có một người tên là Lương Hồng Thiên, các người nói tôi phải không?”
Quả nhiên, khi nói ra những lời này, sắc mặt của Thường Hải Ca và Thân Minh đột nhiên thay đổi.
Nhà họ Lương ở thủ đô không phải bình thường, đã từng là gia tộc tam kiệt, có quyền thế rất lớn. Lương Hồng Thiên này chính là con cháu chính thống của nhà họ Lương. Tuy rằng không rõ tình huống cụ thể, nhưng nhà họ Lương này thật sự là một đại gia tộc.
Bình thường một nhà quyền quý thì trong nhà chỉ có ba người, cũng không tính là gia tộc gì.
Nhưng nhà họ Lương này không tầm thường, năm xưa gia chủ trước đây của nhà họ quá biết sinh con, sinh không ít con. Hơn nữa, mỗi người con sau này trưởng thành đều trở thành ông chủ lớn, sau này phát triển tiếp rồi tạo thành quy mô khổng lồ, các ngành các nghề đều có người của nhà họ Lương, cho nên có thể nói quyền thế nhà họ Lương rất lớn.
Đây không phải người bọn họ có thể gây hấn, cho dù là cha của bọn họ cũng không thể xử lý nhà họ Lương được.
Thường Hải Ca tạm thời không nói chuyện còn Thân Minh thì lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Phàm, nói nhỏ: “Lâm đại sư, lai lịch của anh ta có chút lớn... Nhà họ Lương ở thủ đô không dễ chọc, nếu không thì gọi điện cho Trâu thiếu gia, chỉ có anh ấy mới có thể đứng ra được, tôi và anh Thường không đỡ được.”
Lâm Phàm tất nhiên biết rõ lai lịch của đối phương rất lớn, nếu không dựa vào vận mệnh Ngô Văn Cương và Vương Minh Dương cũng không thể bị chèn ép đến mức sụp đổ như vậy, nhưng vì điều này hắn mới không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Phải kéo tất cả thù hận đến đây.
Chính mình không đi loanh quanh, chuyện thu hút thù hận cũng không phải chuyện dễ dàng gì?
Nếu là lúc trước, Thường Hải Ca nhất định sẽ bị dọa đến mức mặt tái nhợt, lập tức giả bộ làm cháu trai, nhưng hôm nay thì không.
Lâm đại sư gọi mình đến đây hỗ trợ tất nhiên không thể hoảng sợ, người nhà họ Lương thì sao, anh ta là người trọng nghĩa không thể để mất mặt được.
“Hóa ra là Lương thiếu gia, vị này là Lâm đại sư cũng là bạn của Trâu đại thiếu gia, hy vọng Lương thiếu gia nể mặt tha cho cô gái này một lần.” Giọng điệu của Thường Hải Ca hơi yếu đi, đối mặt với Lương Hồng Thiên thì ngay cả tư cách xách giày anh ta cũng không có. Thế nhưng nếu để Trâu đại thiếu gia ra mặt thì vẫn có tác dụng.
“A, tôi đã nói tại sao các người lại quen mắt như vậy, vừa rồi ngang ngạnh như vậy thì ra là người của Trâu Thiên Phúc nhỉ. Lương Hồng Thiên tôi đã lăn lộn ở thủ đô lâu như vậy nhưng chưa có ai dám thách thức tôi, nhưng nói gì thì tôi cũng phải nể mặt một chút nhỉ. Hơn nữa, tôi chỉ muốn đưa cô ấy về nhà mà thôi, tôi có thể làm chuyện này mà, phải không?” Lương Hồng Thiên vừa cười vừa nói nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt lại lóe lên một tia thú vị.
“Đúng, đúng, Lương thiếu gia là người như thế nào chúng tôi đều biết, vậy cảm ơn Lương thiếu gia đã nể mặt.” Thường Hải Ca thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể giải quyết vấn đề này.
Nhưng lúc Thường Hải Ca chưa kịp phản ứng, Lương Hồng Thiên đã tát cho anh ta một cái rất mạnh. Đột nhiên bị tát khiến anh ta hơi bối rối, ngọn lửa vô danh đột nhiên bộc phát trong lòng nhưng anh ta vẫn cố kìm nén xuống.
Lương Hồng Thiên vỗ nhẹ vào mặt Thường Hải Ca nói: “Tôi tát anh một cái là muốn nói cho anh biết, ở thủ đô đừng quá kiêu ngạo, tôi muốn đụng đến anh thì cho dù Trâu Thiên Phúc cũng không bảo vệ được anh, có hiểu không?”
“Lương thiếu gia, tôi hiểu.” Thường Hải Ca xấu hổ vô cùng, thực lực không bằng người ta nên anh ta chỉ có thể chịu đựng cái tát này.
Thâm Minh nhìn thấy Thường Hải Ca bị tát một cái, trong lòng rất phẫn nộ nhưng đối phương là người nhà họ Lương, anh ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Lương Hồng Thiên nhìn thoáng qua: "Đi thôi, thật nhàm chán.."
Thường Hải Ca nhẹ thở ra, cuối cùng cũng giải quyết xong. Tuy bị tát một cái trước mặt Lâm đại sư có chút mất mặt nhưng nó cũng đáng giá, nhưng không lâu sau anh ta lại bị Lâm đại sư dọa cho sợ.
Lúc này, cuối cùng Lâm Phàm cũng nghĩ thông suốt, thu hút thù hận là cách tốt nhất, đơn giản chính là ra tay tàn bạo.
"Đợi đã…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận