Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 827: Hối hận quay đầu vẫn không muộn

Lâm Phàm hơi bất mãn: “Sao cậu có thể vô tình vô nghĩa vậy chứ? Người ta dành cả thanh xuân đợi cậu, rồi khi cậu gặp được mối ngon hơn là vứt bỏ người ta. Suy nghĩ này của cậu rất nguy hiểm đấy, rất đáng bị xem thường, đàn ông thì phải tự dựa vào sức mình chứ.”
Người thanh niên gật đầu: “Tôi định tắm xong sẽ đi tìm cô ấy đề nghị chia tay, vốn dĩ tôi muốn nhắn tin nhưng do tôi có lỗi với cô ấy, nên nói chuyện trực tiếp cho dù bị cô ấy đánh tôi cũng chịu. Nhưng vừa nãy khi được anh kì cọ lại khiến tôi nhớ lại chuyện lúc trước, tôi đột nhiên phát hiện mình không phải là người nữa rồi.”
“Hu hu…”
Bất chợt, cũng không hiểu vì sao.
Người thanh niên nằm sấp ở đó lại bật khóc.
Tiếng khóc rất lớn nên tất cả mọi người trong phòng tắm đều nhìn về phía này, ai cũng ngây người, tắm rửa thôi mà cũng khóc được, đúng là bọn họ mới gặp lần đầu.
Lâm Phàm lặng người, có chút lúng túng: “Không liên quan đến tôi, là cậu ta tự khóc.”
Đồng thời, hắn đột nhiên nghi ngờ, chuyện này không đúng lắm, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không ai nói ra mấy chuyện này cả.
Người thanh niên ngoái đầu lại:” Anh trai tiếp tục chà đi, tôi còn rất nhiều lời muốn nói, anh không chà thì lòng tôi như nghẹn lại, không nói ra được.”
“Được.” Lâm Phàm cũng muốn thử một chút, hắn lại tiếp tục chà, để xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
“Vậy bây giờ cậu muốn thế nào?” Lâm Phàm hỏi.
Người thanh niên đáp: “Ban đầu tôi đã nghĩ xong xuôi rồi nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình làm vậy không đúng, vì vậy tôi định đợi sau khi anh chà xong cho tôi thì tôi sẽ đi cầu hôn.”
Lâm Phàm gật đầu: “Như này mới đúng.”
“Thoải mái.”
“Thật thoải mái.”
“Anh trai, tại sao tôi lại muốn nói mấy chuyện này với anh nhỉ?”
“Đúng rồi anh trai, anh càng chà thì tôi càng dễ dàng nhớ đến chuyện cũ, giờ tôi lại muốn khóc rồi.”
Lâm Phàm đáp: “Vậy cậu cứ khóc đi, cậu cứ khóc của cậu, tôi cứ chà của tôi, sau khi tôi làm xong thì cậu cũng đừng khóc nữa.”
“Ừ.” Người thanh niên gật đầu, sau đó lại nhớ đến những chuyện ngày trước, rồi lại bật khóc.
Cậu ta cũng không biết hôm nay làm sao nữa, không hiểu sao lại đa sầu đa cảm như thế này.
Còn Lâm Phàm lúc này lại hơi sững sờ, không phải hắn chà ra cả lương tâm của người ta đấy chứ.
Cả phòng tắm đều lặng ngắt như tờ, mọi người ngây ngốc nhìn Lâm Phàm và người thanh niên kia.
Bọn họ đang làm gì đây, chà mỗi cái lưng mà sao nhiều chuyện thế?
“Này, xong rồi.” Lâm Phàm vỗ vai người thanh niên, xem như bây giờ hắn đã hiểu một chút rồi, hóa ra năng lượng phụ trợ thần bí Bách Khoa Toàn Thư lại mạnh mẽ như vậy, nhưng mà cụ thể có tác dụng thần kì nào, tạm thời vẫn còn khá mơ hồ.
Người thanh niên tên Khương Đào có chút bịn rịn, khóc cũng đã khóc rồi. Sau khi nín khóc, anh ta tự hỏi bản thân hôm nay sao thế này, đi tắm rồi gặp một người xa lạ mà cũng có thể nói ra những lời chất chứa trong lòng, chuyện này là sao vậy?
Nhưng dù sao thì sau khi nói ra anh ta đột nhiên phát hiện bản thân đã nghĩ thông rồi, dường như có một ngọn đèn sáng đang dẫn lối anh ta vậy.
Khương Đào nói: “Anh trai, nếu không anh lại chà thêm lần nữa đi?”
Lâm Phàm cười đáp: “Chà gì nữa, lát nữa cậu còn đi cầu hôn mà, nếu còn chà tiếp thì không kịp đâu.”
Khương Đào ngây ra: “Đúng, đúng”, sau đó anh ta cảm thán nói: “Lần tắm rửa này thật kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói được là kỳ lạ chỗ nào.”
Sau đó Khương Đào rời đi.
Các nhân viên chà lưng xung quanh tiến lên: “Ông chủ nhỏ, cậu nói chuyện gì thế? Khiến người ta khóc thành như vậy?
Lâm Phàm nhún vai: “Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ chà lưng như bình thường thôi, sao tôi biết được anh ta lại khóc. Nhưng theo tôi thấy rất có thể trong lòng anh ta chất chứa quá nhiều chuyện nên cần phải giải phóng ra ngoài.”
Mọi người gật đầu.
“Có lý, e là thật sự như vậy.”
“Đây là lần đầu tôi gặp chuyện này đó.”
“Thật không ngờ người thanh niên này lại có suy nghĩ đó, nhưng bây giờ xem ra cậu ta muốn đi cầu hôn rồi, ngược lại cũng coi như một việc tốt đẹp.”

Lâm Phàm nhìn hai tay mình, không thể không cảm thán, chẳng lẽ đôi tay của hắn có ma lực mạnh mẽ như vậy sao? Năng lượng phụ trợ thần bí của Bách Khoa Toàn Thư cũng quá khủng khiếp rồi đó, sẽ không phải có năng lực thay đổi nội tâm luôn đấy chứ, lau đi những u ám trong lòng rồi phóng đại ánh sáng đến vô tận.
Đương nhiên, đây chỉ là Lâm Phàm phỏng đoán mà thôi, tình hình cụ thể hắn vẫn chưa biết rõ.
Tại một khu chung cư nào đó.
Khương Đào cầm một bó hoa, vừa rồi anh ta còn đến cửa hàng đá quý, tiêu tốn mấy tháng lương để mua nhẫn kim cương. Mặc dù tiêu rất nhiều tiền nhưng anh ta cảm thấy rất xứng đáng, không hề thấy tiếc chút nào.
Anh ta đứng dưới lầu cầm điện thoại gọi điện cho bạn gái.
“Tiểu Tuệ, em xuống đây đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Khương Đào nói.
Trong điện thoại, cô gái im lặng hồi lâu, giọng nói có chút hoảng loạn lại sợ hãi.
“Sau này rồi nói có được không?”
Khương Đào lại không nhận thấy bất thường mà trả lời: “Không được, tối nay anh phải nói, nếu không anh sẽ không yên tâm.”
“Được, đợi lát em xuống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận