Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 450: Tranh nhau làm hàng xóm

Chu Tú Cầm đứng ở một bên quan sát, sự tình đã có kết quả, các thương gia trên phố Vân Lý toàn bộ đều muốn rời khỏi nơi này.
Bà ta nghĩ không ra, Lưu Quốc Cường rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự tin tưởng lưu lượng người trên phố Vân Lý tăng lên thật sự có quan hệ với nhóc con này hay sao?
Dùng chút đầu óc ngẫm lại cũng biết đây là chuyện không có khả năng.
Huống hồ, phố Vân Lý hiện tại lưu lượng người tốt bao nhiêu thì cũng có thể thấy rõ. Cho dù thương gia nơi này toàn bộ chuyển đi, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng bà ta mà thôi.
Mà bà ta đương nhiên là không hiểu vì sao Lưu Quốc Cường lại tin tưởng lưu lượng người ở phố Vân Lý là do Lâm đại sư mang đến.
Triệu Chung Dương một mực vẫn phát sóng trực tiếp: "Mọi người, chúng tôi phải chuyển đến khu thương mại Thiên Hoành khu Hồng Điền, nhóm bạn nhỏ ở khu đó, sau này các người phải đến ủng hộ đó nha. "
"Tuyệt vời! Tôi sống ở khu Hồng Điền, sau này cũng có cơ hội gặp anh Dương rồi. "
Thân là người của khu Hồng Điền, tôi đối với công ty Tân Vũ này không có một chút phẫn nộ, hơn nữa còn có một chút cảm kích. Nếu như không phải bọn họ làm vậy thì Lâm đại sư cũng sẽ không đến khu Hồng Điền. "
“Thật là hy vọng khu thương mại Thiên Hoành cũng đuổi Lâm đại sư đi. Như vậy, tôi có thể mời Lâm đại sư đến khu An Huy rồi.”
“Dựa vào cái gì, tại sao không thể là khu Sơn Đông? "
Triệu Chung Dương đối với chuyện này cũng rất phẫn nộ, cậu ta biết chuyện này vốn dĩ không có quan hệ với Lâm đại sư. Nhưng dựa theo tính cách của Lâm đại sư, chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ. Dù vậy, ở chung một chỗ với các ông chủ cửa hàng xung quanh đã lâu như vậy, mọi người đều có quan hệ rất tốt.
Hơn nữa, cậu ta cũng nhìn ra được vị Lâm đại sư này, có đôi khi nhận thức không nhận lý. Chính là, nếu như bạn cùng Lâm đại sư chơi thân với nhau, cho dù con đường phía trước là một màu đen thì Lâm đại sư cũng sẽ tiếp tục cùng đi với bạn.
Điền Thần Côn ở một bên hút thuốc nói: "Sẽ có một ngày, các người sẽ phải hối hận. "
Đối với chuyện này, Điền Thần Côn giữ im lặng, không phải là ông ấy không muốn nói chuyện. Mà là chuyện này Lâm Phàm đã nói qua với mọi người, nên ông cũng không có gì để nói. Đến nỗi bây giờ mới có cơ hội nói chuyện, nên tự nhiên muốn buông một hai câu dèm pha.
Ông ấy là người đầu tiên đi theo Lâm Phàm, đối với tên nhóc này thì ông tương đối hiểu rõ. Ông có thể tự tin nói, mặc kệ tên nhóc này đi đến nơi nào thì đều có thể lăn lộn được, phong sinh thuỷ khởi chỉ là chuyện sớm muộn.
Các thương gia xung quanh đều đồng loạt ký tên, nhận lại tiền thuê rồi trực tiếp đổi chỗ.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, chắp tay nói với dân chúng chung quanh, "Thật ngại quá các vị, đa tạ khoảng thời gian này mọi người chiếu cố, sau này có cơ hội mọi người có thể đến khu thương mại Thiên Hoành bên kia để xem một chút nha. "
Khách hàng cũ xung quanh, đều thật sự không nỡ.
"Ông chủ nhỏ… Ài.., quên đi, chuyện này chúng tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Yên tâm đi, sau này có thời gian thì chúng tôi sẽ đi xem một chút, thế nhưng cậu cũng không thể để cho chúng tôi xếp hàng đó nha. "
“Đúng vậy, nếu chúng tôi phải lội đi thật xa, đến cuối cùng vẫn phải xếp hàng, chuyện này chẳng phải là thua thiệt quá rồi sao.”
Lâm Phàm cười nói: "Thì ra mọi người chỉ nhớ thương bánh kếp của tôi, vậy mà tôi cứ tưởng rằng mọi người nhớ thương tôi chứ.”
Cư dân: “Ông chủ nhỏ, tôi là nhớ thương cậu, bánh kếp chỉ là phụ thôi. Sau này chúng tôi có chuyện còn phải đến tìm cậu đoán mệnh đó.”
“Đúng, đúng, về sau còn có nhiều cơ hội.”
Lưu Quốc Cường thấy Lâm đại sư có quan hệ tốt với người dân xung quanh như vậy.
Trong lòng càng thêm lo lắng, chuyện này chỉ sợ chính là một lựa chọn sai lầm.
Đồng thời hắn cũng hối hận thật sâu, lúc ấy có lẽ nên nhượng bộ một bước, cũng sẽ không dẫn đến loại tình trạng như bây giờ.
Nhưng bây giờ nói cái gì thì cũng đã muộn rồi.
Chu Tú Cầm này thật sự là thành sự không đủ bại sự có thừa, nhưng hắn không có biện pháp. Người ta có hậu trường, ở công ty một lời là định, bình thường đối với hắn khách khí một chút thì hắn đều phải cảm kích rơi nước mắt. Nếu không khách khí thì ngay cả mình cũng có thể bị bà ta mắng.
Trong công ty này, có ai dám không phục.
Hiện giờ việc này đã thành xong, nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể đành như vậy mà thôi.
Các chủ cửa hàng ký tên, nhưng trên mặt đều không thương tâm một chút. Thậm chí, ngay cả phẫn nộ hay tức giận cũng không có, ngược lại mỗi người đều có loại cảm giác như được tái sinh.
"Đi đến một nơi mới, vẫn còn một số chuyện rối rắm. "
“Hắc hắc, ông chủ nhỏ đi theo chúng ta, trong lòng tôi thấy yên tâm hơn nhiều. "
“Tôi cũng vậy, nhưng chúng ta phải cạnh tranh công bằng, chọn ai làm hàng xóm với ông chủ nhỏ đấy nha.”
Lão Trương: “Các người nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, tôi cùng ông chủ nhỏ là hàng xóm thì vĩnh viễn chính là hàng xóm, các người đừng hòng cướp với tôi.”
“Lão Trương, ông không đúng rồi, ở đây ông là hàng xóm với ông chủ nhỏ, nhưng mà đến nơi mới thì phải nhường đi chứ.”
“Không nhường, cùng làm hàng xóm với ông chủ nhỏ, cảm giác này các người không hiểu đâu.”
“Đừng như vậy chứ, tất cả mọi người đều là người quen, mời ông một bữa cơm coi như xong được không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận