Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1138: Lai lịch người này thế nào?

“Nhớ lấy, tôi tên Lâm Phàm mở cửa hàng ở Thượng Hải, người ta gọi tôi là Lâm đại sư. Anh phải ghi thù với tôi, là loại hận thù không chết không thôi, xem như khi đi ngủ thì trong đầu cũng phải nghĩ ra hình ảnh tìm đủ mọi cách giết tôi mới được.” Lâm Phàm cảm thấy cách tạo cừu hận cũng không đơn giản, người xưa có câu ‘đánh người không nên đánh mặt’ nhưng mà mình đánh mặt gã nhiều như vậy, cho dù là người có tính tình tốt đi nữa thì cũng sẽ không nhịn được. Nhưng mà không ngờ cái tên Lương Hồng Thiên này vậy mà lại có tâm trạng đi độ xe, đúng là quá rộng lượng rồi.
“Mày…”Lương Hồng Thiên quát to: “Mày muốn làm cái gì, con mẹ nó, tao sẽ giết chết mày.”
Thấy tính khí này của Lương Hồng Thiên, Lâm Phàm vô cùng hài lòng gật đầu: “Đúng, phải là loại khí thế muốn giết tôi như vậy, phải thù hận tôi, đây mới là chuyện anh nên làm.”
Bốp!
Bốp!
Lại là một tràng tát tay liên tục, Lương Hồng Thiên bị đánh đến choáng váng. Mặc dù lực không mạnh nhưng đây là một loại sỉ nhục.
Lâm Phàm dừng lại, buông cổ tay đối phương ra. Lúc này Lương Hồng Thiên ngã ra trên xe, mắt nổi đầy đom đóm.
“Lần này kết thúc ở đây.” Lâm Phàm thấy cũng đã đủ, có thể thu tay. Đợi lần sau thấy gã lại kéo thêm một đợt cừu hận nữa, đến lúc đó chắc là cũng đủ rồi.
Ngay sau khi Lâm Phàm rời đi, Lương Hồng Thiên từ từ hồi phục lại.
Nhưng lỗ tai tương đối thính, nghe được mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán.
“Con mẹ nó, Lương thiếu gia bị người này tát nhiều như thế, vậy mà hắn ta rời đi coi như không có chuyện gì.”
“Không phải là tận mắt nhìn thấy ai mà dám tin, chuyện này quá kinh khủng rồi.”
“Không ngờ Lương thiếu gia cũng bị người tát, thật là hiếm thấy.”
Lúc này, sắc mặt Lương Hồng Thiên chợt xanh rồi lại trắng cực kỳ khó coi, trừng mắt nhìn mọi người rồi rời đi.
Mà mọi người cũng bị dọa cho một trận, không dám nói thêm câu nào. Sau khi Lương Hồng Thiên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều.
“Lương thiếu gia, anh sao vậy? Sao lại rầu rĩ không vui như thế?” Trong một phòng trà cao cấp, một nhóm con nhà giàu đang chém gió, đùa giỡn. Nhưng khi một trong số đó phát hiện Lương thiếu gia trước đây lắm lời vậy mà giờ lại không nói lời nào, có chút tò mò hỏi.
Lương Hồng Thiên xua tay: “Không có gì, mọi người nói chuyện đi, tâm trạng tôi không tốt.”
“ y? Tâm trạng không ổn sao? Có cần tôi giúp anh không?”
Đột nhiên, một giọng nói truyền đến khiến Lương Hồng Thiên giật mình hoảng sợ, khi quay đầu lại thì đã nhìn thấy dáng người kia, khiến thân thể của gã chợt run lên.
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, không biết người đến là ai? Ở đây chính là quán trà cao cấp, người bình thường không thể vào được, vì sao tên này có thể vào đây được.
Lương Hồng Thiên đứng dậy: “Mày…”
Đột nhiên, một cảnh quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.
Cái tên đáng ghét này lại nắm lấy cổ tay mình, mà hai lần trước tên này cũng nắm cổ tay mình như thế.
Nếu như vậy thì tiếp theo chắc chắn lại muốn cho mình ăn liên hoàn tát rồi?
Lúc này, Lương Hồng Thiên hoảng hốt, giãy dụa. Thế nhưng người trước mặt sức lực quá lớn, cho dù bản thân gã giãy dụa như thế nào thì cũng không có tác dụng.
“Cứu tôi…” Lương Hồng Thiên nhìn những người anh em bên cạnh, hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ mình.
Bốp!
Lâm Phàm tát gã một cái: “Bọn hắn không giúp được anh đâu, nhớ hận tôi đấy biết chưa?”
Lại là cảm giác quen thuộc, Lương Hồng Thiên đã bị đánh cho đến sợ.
Gã ta quay đầu nhìn các anh em chung quanh, nhưng điều khiến gã tuyệt vọng nhất chính là, những người mà bản thân gã nghĩ rằng là anh em này, vậy mà lại không một ai nhúc nhích.
Thậm chí những người này còn ở đó chỉ trỏ nói chuyện, càng làm cho gã ta thêm tuyệt vọng.
“Mọi người đừng động, tên này dám đánh Lương Hồng Thiên thì lai lịch chắc chắn không bình thường, chúng ta dừng rước họa vào thân.”
“Đừng kích động, để xem chuyện gì đã.”
“Hắn dám đánh cả Lương Hồng Thiên, rốt cuộc là lai lịch hắn như nào vậy?”
“Không rõ lắm, các anh xem biểu cảm của Lương Hồng Thiên, hình như đây đã không phải là lần đầu tiên rồi.”
...
“Nhớ tên của tôi chưa?” Lâm Phàm hỏi.
Lương Hồng Thiên đã hoàn toàn ngốc luôn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì. Không phải chỉ là một chuyện xấu không thành tối hôm qua thôi sao? Cũng đâu có làm ăn được cái gì đâu, có cần thiết phải gặp mình một lần là đánh một lần như vậy không chứ?
Cho dù có phách lối thì cũng không thể phách lối như thế này được.
Không thể cho người ta một con đường sống sao.
Bốp!
“Xem ra anh vẫn chưa nhớ rõ, nghe kỹ nhé, tôi tên là Lâm Phàm, nghe rõ chưa hả?”
Bốp bốp!
Lại một trận liên hoàn tát, Lương Hồng Thiên lại lần nữa ngã xuống sô pha, mắt nổi đom đóm, lúc này gã ta cũng không phân biệt rõ trời nam đất bắc nữa rồi.
Lâm Phàm thấy cũng đã đủ nên lập tức rời đi.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, những người xung quanh lập tức vây quanh: “Lương thiếu gia, người này lai lịch như nào, sao lại dám đánh anh.”
“Đúng đó, lai lịch hắn như nào vậy?”
Mọi người trước tiên đều hỏi Lâm Phàm có lai lịch gì, mà không ai thèm quan tâm đến gã có bị làm sao hay không.
Lúc này Lương Hồng Thiên đã phục hồi lại, gã không nói câu nào mà lập tức rời khỏi nơi này.
Chỉ để lại một đám công tử con nhà giàu hai mặt nhìn nhau.
Buổi tối, gã lại gặp phải cái tên đáng sợ này nữa, ở trước mặt các người đẹp gã lại bị Lâm Phàm dạy dỗ tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận