Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1172: Họ hàng của mập mạp

Mỗi đứa trẻ đều đã ở đây một thời gian dài, viện trưởng Hoàng cũng có tình cảm sâu đậm đối với chúng. Mỗi đứa trẻ rời đi, bà ấy cũng luyến tiếc. Nhưng người thân đã đến đây thì làm thế nào được?
Chẳng lẽ cự tuyệt người ta à?
Điều này đối với đứa nhỏ và người thân của chúng đều không công bằng. Trẻ em ở đây tương đối nhiều, tuy rằng có thể chiếu cố được từng đứa nhưng tuyệt đối không dám nói sẽ hết lòng che chở mỗi đứa. Nếu như để cho đứa nhỏ trở về với người thân thì có lẽ sẽ cảm nhận được cảm giác gia đình. Đồng thời trong phương diện giáo dục cũng sẽ tốt hơn rất nhiều so với ở viện phúc lợi.
"Mập mạp lại đây." Viện trưởng Hoàng vẫy tay.
Mập mạp đang đào hố giúp em gái nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, cầm xẻng nhỏ chạy tới, đứng ở bên cạnh viện trưởng Hoàng. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai người trước mặt, trong đầu tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Những người này là ai.
"Giống, thật sự rất giống. Tuy rằng nhiều năm không nhìn thấy nhưng vẫn giống như khi còn bé." Khâu Diễm Lan nhìn chằm chằm mập mạp rồi cảm thán, sau đó vươn tay, muốn sờ mặt của nhóc mập mạp.
Nhưng mập mạp lại có chút sợ hãi, lui về phía sau.
Khâu Diễm Lan xấu hổ thu tay lại, sau đó cười: "Dương Dương, bác là bác gái của cháu, đây là bác trai của cháu, hai bác đến dẫn cháu về nhà.”
(Mấy chương trước có dịch sai tên của cậu nhóc này, độc giả thông cảm nhé.)
Vương Thừa Sơn tràn ngập chờ mong, đây chính là cọng rơm cứu mạng của ông ta. Chỉ cần mang cậu bé đến bệnh viện rồi kiểm tra một chút. Nếu như phù hợp là có thể lập tức bắt đầu cấy ghép tủy xương.
Trong lòng ông ta chẳng có một chút nào quan tâm đến cháu trai mình, toàn bộ đều là vì muốn cho bệnh tình của mình được tốt lên.
Tuy rằng Mập mạp không biết hai người này là ai nhưng vừa nghe được đối phương muốn dẫn mình rời khỏi đây thì đã khóc oà lên.
"Đây chính là nhà của cháu, cháu không muốn rời đi, bà Hoàng ơi, cháu không muốn đi đâu hết." Mập mạp khóc ôm đùi bà Hoàng.
Viện trưởng Hoàng vuốt đầu mập mạp, an ủi: "Mập mạp ngoan, đây là người thân của cháu. Bác cháu đến tìm con, cháu có thể có nhà riêng của mình, sau này nếu nhớ chúng ta thì lớn lên có thể đến thăm chúng ta mà.”
Trong lòng bà cũng luyến tiếc nhưng vì sức khỏe thể xác và tinh thần của mập mạp, bà chỉ có thể để cho cậu bé rời đi với người thân.
Theo bà ấy thấy, một người là bác trai, một người là bác gái. Bác cả như cha, con của em trai chính là con của bọn họ, đây là suy nghĩ trong lòng viện trưởng Hoàng.
Mục đích Vương Thừa Sơn tới nơi này là mang cậu bé mập đi, sao có thể để mập mạp ở lại nơi này nên lập tức lộ ra nụ cười: "Dương Dương, bác là bác của cháu. Về nhà với bác gái, bác sẽ mua đồ chơi, mua đồ ăn ngon cho cháu nha. Sau này cháu chính là con trai của bác và bác gái. Cha cháu cũng là em trai của bác, chúng ta đều chảy cùng một dòng máu đó.”
Mập mạp khóc lắc đầu: "Cháu không đi! Cháu không muốn đi đâu! Cháu sẽ ở lại đây! Cháu muốn ở lại đây! Cháu muốn ở cùng với bà Hoàng, chú Lâm, chú Hàn, Hồng Hồng, Hoa Hoa. Cháu không đi! Bà Hoàng, bà đừng bắt cháu đi được không? Sau này mập mạp sẽ không gây rối nữa, cháu sẽ nghe lời.”
Hốc mắt viện trưởng Hoàng hơi ướt: "Mập mạp ngoan, nghe lời bà, đây là người thân của cháu, sau này nhớ bà, nhớ chú thì có thể về thăm mà.”
Khâu Diễm Lan lộ ra biểu tình hiền từ: "Dương Dương, sau này bác gái có thể thường xuyên dẫn con tới đây thăm mọi người nha.”
Mập mạp lắc đầu, sau đó chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, ôm đùi Lâm Phàm: "Chú Lâm, cháu không muốn đi, chú giúp cháu được không? Mập mạp không muốn rời xa các chú. Sau này cháu không ăn nhiều đồ ăn nữa, cũng không bắt nạt các em nữa, cháu thật sự sẽ rất ngoan, đừng đưa cháu rời đi được không?”
Nhìn mập mạp khóc thành như vậy, trong lòng Lâm Phàm cũng có loại cảm giác không biết nên nói hay không.
Tình huống hiện tại nếu hỏi hằn thì khẳng định hắn cũng luyến tiếc mập mạp rời đi. Nhưng nếu đối phương thật sự toàn tâm toàn ý vì mập mạp thì cho dù hắn luyến tiếc thì cũng phải để cho mập mạp rời đi với người thân. Tuy nhiên, hai người trước mắt này đã đúng thân phận lại luôn cho hắn một loại cảm giác rất không an toàn.
Hơn nữa vừa rồi hắn không nói gì, chính là đang suy đoán.
"Hai người là bác trai, bác gái của mập mạp đúng không?" Lâm Phàm hỏi.
Khâu Diễm Lan gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi chính là bác trai, bác gái của Dương Dương. Những ngày qua, thật sự cảm ơn các cậu rất nhiều.”
Lâm Phàm xua tay, ngữ khí lạnh nhạt: "Không cần phải nói cảm ơn, mập mạp ở đây đều khiến người ta yêu thích. Ở đây, cậu bé là một phần của chúng tôi. Thế nhưng tôi nhớ mấy tháng trước, khi cậu bé được cứu khỏi tay bọn buôn người thì cảnh sát cũng đã tìm kiếm người thân và thông báo. Tôi còn nhớ đội trưởng Lưu đã nói với tôi, mấy năm trước thì cha của mập mạp bị tai nạn giao thông qua đời, mẹ thì tái giá. Lúc đó hai người là bác trai bác gái cậu bé, vì sao lại không tới đón mà bây giờ mới tới? Nếu hai người không đưa ra một câu trả lời hợp lý thì tôi không thể để cho hai người đưa mập mạp đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận