Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1126: Kích động đến tái phát bệnh tim

Lại một buổi tối nữa.
Tất cả mọi người không thể chịu đựng được nữa.
Bọn họ đã đến cực hạn, một ngày một đêm nói thì dễ, nhưng hai ngày hai đêm cũng khiến người ta suy sụp.
Sáng ngày thứ ba.
Kẹt!
Lâm Phàm có chút mệt mỏi, khi nhìn thấy tất cả những người bên ngoài đều ngồi ngủ gục dưới đất, hắn không khỏi bật cười, bây giờ hắn rất cần đi ăn cái gì đó.
Hắn không đánh thức họ dậy mà trực tiếp rời khỏi đó.
Nhưng khi nhìn thấy xe cứu thương, hắn lại nở nụ cười, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ sợ hắn đột nhiên đột tử sao?
Không biết đã qua bao lâu.
Có người mơ màng tỉnh lại, tưởng rằng Lâm đại sư còn đang vẽ tranh.
Nhưng khi thấy bên trong không có ai, bọn họ mới hốt hoảng.
"Lâm đại sư không có ở đây."
"Hội trưởng, hội trưởng, không thấy Lâm đại sư."
Khi đám người trịnh Trọng Sơn tỉnh dậy và nhận ra Lâm Phàm đã biến mất, nhất thời bọn họ cảm thấy hoảng loạn.
“Đừng lo, nhất định là lão Lâm đã hoàn thành rồi đi ra ngoài, sao chúng ta lại ngủ hết vậy?”
"Nhất định là lão Lâm đã đi nghỉ ngơi, trước tiên đừng liên lạc, chúng ta đi vào xem một chút."
Lúc này, hô hấp mọi người mới ổn định lại, bước chân nặng trĩu đi vào trong phòng vẽ tranh.
Bức tranh kia lặng lẽ nằm ở đó, nhưng đối với tất cả mọi người, nó lại ẩn chứa lực hấp dẫn vô hạn.
Tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc bức tranh này là như thế nào, rốt cuộc nó là tác phẩm đáng kinh ngạc như thế nào.
Trịnh Trọng Sơn không thể đợi thêm được nữa, khi ánh mắt tiếp xúc với bức tranh, đồng tử co rút mãnh liệt, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
"Cái này... Cái này..."
Đột nhiên, một tay Trịnh Trọng Sơn giữ lấy trái tim, cảm giác tim đang đập rất nhanh.
Nhìn lại, chỉ có một cảm giác.
Sốc!
Nhưng khi nhìn kỹ lại sẽ thấy nội dung thể hiện trong bức tranh này vô cùng phong phú, khiến người ta khó mà có thể tưởng tượng được.
Đây là một tác phẩm đáng kinh ngạc!
Quốc bảo!
Vô giá!
Đây là một kiệt tác không thể xuất hiện...
Đột nhiên, một tiếng kinh hãi truyền đến.
"Không được rồi, lão Vương quá kích động nên bệnh tim tái phát, bác sĩ đâu rồi?"
Trong nháy mắt, vốn dĩ sức chịu đựng của bọn họ trong mấy ngày gần đây đã tăng lên rất nhiều, thế nhưng khi nhìn thấy bức tranh trước mắt này, bọn họ mới biết bọn họ đã lầm tưởng rồi.
Tác phẩm đáng kinh ngạc này đã giết chết tất cả chỉ trong nháy mắt.
Có thể được gọi là:
Thần tác!
Đệ nhất lịch sử!
Ban đầu xe cứu thương được gọi cho Lâm đại sư, nhưng hóa ra hiện tại lại dành cho bọn họ.
Đối với các bác sĩ và y tá, chỉ xem một bức tranh mà tái phát bệnh tim thì cái này cũng quá giả rồi.
...
“Thật sự quá mệt mỏi rồi.”
Mấy ngày nay mình suýt chút nữa hôn mê vì quá mệt mỏi, nhưng may bản thân rất lợi hại, mười bức tranh cũng chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi.
‘Thiên lý giang sơn đồ' là bức tranh lớn nhất nhưng ít ra nó nhẹ nhàng hơn một chút. Hơn nữa, nếu nói là yêu thích thì hắn vẫn thích vẽ bức tranh này hơn.
Màu sắc rực rỡ tươi đẹp, lộng lẫy.
Nhưng nói đến việc làm chấn động thì ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ' mới thật sự là đỉnh cao. Nếu bức tranh này tham gia vào buổi triển lãm tranh quốc tế kia, so đấu giữa nghệ thuật quốc gia với nghệ thuật thế giới, tất nhiên là không thể thua được rồi.
Huống hồ mình là Lâm đại sư, cho dù bọn họ muốn thua cũng phải hỏi hắn có đồng ý hay không. Không ra tay thì không sao, một khi đã ra tay tất nhiên phải làm đến kinh thiên động địa.
“Ông chủ, cho mười lồng sủi cảo hấp.” Lâm Phàm đi vào một quán ăn sáng, chuẩn bị gọi món. Mặc dù bây giờ hắn đã có được kiến thức võ hiệp, nhưng không thể không ăn gì, để vẽ được một bộ ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ' hắn đã phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân.
Tất cả người ngồi xung quanh nghe vậy đều choáng váng, cái này có chút hơi quá rồi. Mười lồng sủi cảo hấp? Chẳng lẽ tên này là quỷ đói mới đầu thai hay sao?
Nhưng bọn họ đâu có biết, đã vài ngày Lâm Phàm chưa ăn gì. Nếu không phải công lực của hắn thâm hậu, nói không chừng hắn sớm đã đói mà ngất đi rồi.
“Ha ha, không biết những người kia có nhìn thấy bức tranh mà mình vẽ hay không.” Lâm Phàm húp một ngụm cháo, trong lòng suy nghĩ đến chuyện bên trong hiệp hội.
Hiệp hội.
Lão Vương khi thấy bức tranh, nhất thời không nhịn được kích động quá mức mà tái phát bệnh tim, may mắn có xe cứu thương ở tại hiện trường nên đã kịp thời đưa đi cấp cứu.
Bác sĩ: “Tiên sinh, bây giờ ông phải đến bệnh viện với tôi để kiểm tra một chút.”
Lão Vương đã bảy mươi tuổi rồi, lúc còn trẻ tim cũng không được tốt, nhưng được chăm sóc tốt, lại ít xảy ra chuyện. Nếu là lúc trước ông ta nhất định sẽ đồng ý với lời bác sĩ nói, nhưng bây giờ ông ta từ chối mà không hề nghĩ ngợi chút nào.
“Không đi, tôi muốn xem bức tranh này, nếu đến bệnh viện tôi chỉ sợ rất khó để có cơ hội nhìn thấy tận mắt nó nữa.” Lão Vương kiên quyết nói.
Vừa rồi nhất thời không chú ý nên có hơi kích động, nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa. Ông ta muốn nhìn kỹ, ghi tạc bức tranh này vào lòng mãi mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận