Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1005: Người này quá thần bí

Lâm Phàm cười cười: “Thật ra tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu không muốn thì cũng không sao, viện phúc lợi của chúng tôi vẫn đang xây phòng học, tất nhiên là chưa xây xong. Cô có thể về suy nghĩ thêm, ở đây chúng tôi vĩnh viễn chào đón cô.”
Chu Vi Vi lắc đầu: “Không cần suy nghĩ, tôi nguyện ý làm giáo viên ở đây, dù chỉ mới ở nơi này một ngày nhưng tôi rất thích bọn nhỏ. Sau khi trở về tôi sẽ thảo luận với các bạn học xem bọn họ có đồng ý đến đây không.”
Ấn tượng đầu tiên cô cảm thấy sau một ngày tiếp xúc, Lâm đại sư trước mặt này có vẻ không hề lạ người đơn giản.
Không phải đối phương đẹp trai cỡ nào hay nắm giữ quyền lực thế nào.
Chỉ đơn giản là do khí chất tỏa ra từ đối phương.
Trước đó cô ấy từng tìm “Lâm đại sư” trên mạng, khi thấy nội dung hot search hiện trên Weibo, cô hoàn toàn ngẩn người.
Hacker!
Thần y!
Quốc thuật!
Đủ loại danh hiệu làm người ta ngã ngửa, nếu không thấy tận mắt thì ai dám tin.
Lâm Phàm cười nhẹ: “Vậy xin cám ơn cô.”
Hắn không tham dự vào lĩnh vực giáo dục, đợi đến khi xây dựng phòng học ở viện phúc lợi xong, hắn không biết làm sao để tìm giáo viên, cho dù có đi tìm ở Học viện sư phạm Thượng Hải, chắc gì người ta đã đồng ý đến, dù sao có vài thứ hắn không thể cung cấp được.
Nhưng nếu có sự giúp đỡ của Chu Vi Vi, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Trong chốc lát, Lâm Phàm mở miệng: “Chờ một chút.”
Mấy người Chu Vi Vi chuẩn bị rời khỏi nơi này, lúc này nghe đối phương giữ các cô lại, trong lòng hơi nghi ngờ: “Lâm đại sư, còn chuyện gì sao?”
“Tôi nhìn thấy cô sắp có một tai nạn, nhưng không có vấn đề gì lớn. Thấy cô rất hiền lành, tôi muốn nhắc cô một chút, thời gian gần đây không nên đi đến nơi có nguồn nước hoặc gần bờ sông.” Lâm Phàm nói.
Vốn hắn không muốn nhắc nhở, dù Chu Vi Vi có một kiếp nạn nhưng không sao. Thế nhưng người ta hiền lành như vậy, chính mình nên nhắc người ta để có thể tránh một kiếp cũng không tệ, tội tình gì phải chịu tai nạn như vậy.
Chu Vi Vi không nói gì thêm, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhưng sau khi mọi người rời đi.
Dương Mộc lẩm bẩm: “Thằng cha này đúng là nói nhăng nói cuội, Vi Vi bạn suy nghĩ kỹ đi, mình thấy người này không đáng tin đâu.”
Những nam sinh khác xung quanh cũng gật đầu, bọn họ đến Viện phúc lợi trẻ em, đối phương hoàn toàn không thèm để mắt đến bọn họ, đặc biệt ý của người đó nói lúc rời khỏi đây là thế nào? Sao nghe chẳng hiểu gì cả.
Lý Thiến nhìn bọn họ: “Mấy người biết gì, đây chính là nhân tướng học, giống như suy luận đoán mệnh, nói ra chắc chắn là đúng. Dù đây không phải khoa học chính thống nhưng sắp tới tôi sẽ chú ý nhiều hơn, tránh đến gần nguồn nước.”
Dù Chu Vi Vi không tin những chuyện này, nhưng cô ấy phát hiện lúc đối phương nói những lời này với mình dường như không nói đùa, có vẻ sẽ xảy ra thật.
Dương Mộc lắc đầu, thở dài chịu đựng: “Vi Vi à, các bạn ngây thơ quá nên dễ bị lừa. Thằng cha này nếu tài như vậy sao còn ở đây được chứ?”
Tuy Chu Vi Vi không nói gì thêm nhưng dựa theo cách nói của Dương Mộc, xem ra nếu hắn có bản lĩnh thật sự sẽ không ở đây.
Bây giờ ai có chút bản lĩnh sẽ không một bước lên mây cơ chứ?
Nhưng các cô không biết rằng, không phải Lâm Phàm không muốn bước một bước lên mây mà do hắn thích cuộc sống thế này.
“Chú Lâm, sao chú còn chưa về?” Bé mập kéo ống tay áo Lâm Phàm, ngẩng đầu, ngoáy mũi, tò mò hỏi.
Lâm Phàm nhìn bé mập, mỉm cười: “Bé mập, chú cho con cái này hay lắm nè, con đến thử xem.”
“Cái gì hay vậy chú?”
Bé mập nghe nói đến có đồ hay, hai mắt sáng rỡ, còn có vẻ nôn nóng.
Viện phúc lợi có 365 đứa nhóc, một viên Tiểu Thông Tuệ đan cần 20 điểm Bách Khoa, tính sơ sơ cần đến 7400 điểm Bách Khoa.
Cái này đúng là một con số khổng lồ.
Nhưng bây giờ đối với Lâm Phàm thì đó không phải là chuyện khó.
Để xem thời gian gần đây, điểm Bách Khoa có thể bùng nổ thêm được không.
Hoàn thành hai nhiệm vụ là có thể mở ra hai trang kiến thức nhỏ, không biết sẽ là kiến thức loại nào, đúng là có chút chờ mong.

Điểm Bách Khoa: 4015
Cũng không còn bao nhiêu nữa là đến 7400 điểm Bách Khoa, lần này tài liệu giảng dạy phát hành thật đúng lúc, có lẽ không còn bao lâu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Bé mập là người đầu tiên trong viện phúc lợi dùng Tiểu Thông Tuệ đan, không biết sẽ thay đổi ra sao.
Ở trong thương thành của Bách Khoa Toàn Thư có không ít đồ tốt, hắn cũng muốn đổi một ít nhưng vì nhiệm vụ nên đành phải kềm lòng, gom góp thêm cho đủ hơn 3000 điểm Bách Khoa nữa để còn xong việc.
Trong phố Vân Lý.
Mỗi ngày Lâm Phàm đều chú ý đến sự thay đổi của điểm Bách Khoa, từng điểm một tăng lên kéo theo sự hưng phấn của hắn.
“Không biết gần đây anh Lâm có chuyện gì mà vui vẻ dễ sợ.”
Ngô U Lan cảm thấy anh Lâm dạo này hơi khác thường, dường như có một chuyện nào đó cực kỳ vui, suốt ngày cười tủm tỉm như đang có gì phấn khích lắm vậy.
Vì sao lại vui? Điều này không thể nói được, dù có nói cũng không có ai tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận