Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1155: Sau này tôi sẽ thử

Lúc này Ngô U Lan bước đến sau lưng Lâm Phàm, hai tay ấn bả vai Lâm Phàm xuống, sau đó khoác tay lên, cười nói: “Dĩ nhiên là nhớ rồi.”
Quả nhiên khi thấy Ngô U Lan làm ra hành động thân mật này, trong lòng Ngô Hoán Nguyệt nổi giận, đáng ghét, không ngờ đã thân mật như thế rồi.
Dù thế nào, Ngô Hoán Nguyệt cũng không muốn chịu thua.
Sau khi gia nhập vào giới giải trí, thấy qua muôn hình vạn trạng các loại người, gặp không ít trai xinh gái đẹp nhưng khi so sánh với anh Lâm thì họ chẳng bằng một góc.
Vì cô ấy gia nhập công ty Vương Minh Dương, nhờ có quan hệ thân cận với Lâm Phàm nên Vương Minh Dương vô cùng che chở, không để cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Thân hình Ngô Hoán Nguyệt thon thả, đường nét tinh xảo, giống như một tiên nữ chốn nhân gian, tất nhiên thu hút không ít sự chú ý của người khác. Dù có những người cố tình ra tay nhưng không có ai có thể chèn ép cô ấy. Bản thân Ngô Hoán Nguyệt cũng giữ mình trong sạch, không sống buông thả, đối với cô ấy thì việc quan trọng nhất là tập trung công việc, làm việc cho xong còn xin nghỉ phép về phố Vân Lý tìm anh Lâm nữa chứ.
Nếu thời gian dài không gặp, cô ấy lo lắng anh Lâm sẽ bị yêu tinh Ngô U Lan này dụ dỗ mất.
Dù sao thời gian và khoảng cách luôn là những sát thủ vô hình.
Huống chi bây giờ hai cô cạnh tranh công bằng, tất nhiên phải sử dụng thủ đoạn. Cũng may bên cạnh anh Lâm không còn cô gái nào khác.
“Hoán Nguyệt hả? Mau ký tên cho tôi với.” Điền Thần Côn cầm giấy bút, cười híp mắt nói: “Bây giờ cô thành minh tinh lớn rồi, khó gặp được cô quá.”
Ngô Hoán Nguyệt cười ngọt ngào, giơ tay lên, ký tên rất thanh nhã, chữ ký như rồng bay phượng múa, có lẽ đã tìm người thiết kế qua.
Điền Thần Côn hài lòng cất kỹ chữ ký, sau đó chủ động xách vali vào: “Mau vào đây đi. Bây giờ cô là minh tinh lớn đó, nếu bị người ta bắt gặp sẽ bao vây nơi này mất.”
Triệu Chung Dương lấy điện thoại di động ra chụp đủ mọi góc cạnh của Ngô Hoán Nguyệt, cái này đăng lên Weibo thì oách phải biết nhỉ?
Lâm Phàm: “Hoán Nguyệt, công việc sao rồi? Có mệt lắm không?”
Thấy anh Lâm quan tâm mình như vậy, lòng Ngô Hoán Nguyệt ngọt ngào như chìm trong hũ mật.
“Mệt lắm, mệt muốn chết luôn. Nhưng nghĩ đến việc làm xong có thể tìm anh Lâm thì tôi không còn thấy mệt chút nào.” Ngô Hoán Nguyệt cười tủm tỉm đáp.
Lâm Phàm cười lắc đầu: “Cô ra ngoài bươn chải một thời gian đã thay đổi khác xưa rồi, nói chuyện ngọt như mía lùi luôn rồi đó nha.”
Ngô Hoán Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, duỗi thẳng chân: “Anh Lâm, anh không biết rồi, trong đó có rất nhiều đàn anh đàn chị, nói chuyện phải cẩn thận từng ly từng tí đó.”
“Đừng cố tình thay đổi bản thân, nói sai thì sao chứ? Không phải còn có chúng tôi sao?” Lâm Phàm cười nói, tất nhiên hắn biết rất khó để tồn tại trong giới giải trí, những người ma cũ bắt nạt ma mới quá nhiều, dù Ngô Hoán Nguyệt đang rất nổi tiếng nhưng nền tảng không vững chắc, cô ấy chẳng qua chỉ thuộc hàng tép riu trước mặt vài nhân vật lão làng mà thôi.
Giống như cái người tên Anh Kim kia.
Ngô Hoán Nguyệt gặp mặt phải gọi đàn chị.
“Hoán Nguyệt, hôm trước tôi có thấy một tin của cô, cô tham gia lễ trao giải gì đó có gặp Anh Kim, sao không chào hỏi bà ta? Trên mạng bàn tán nói cô không tôn trọng đàn chị đó.” Lâm Phàm nói.
Ngô Hoán Nguyệt bĩu môi, cằm thon thon thun lại khiến gương mặt tròn như bánh bao: “Anh Lâm, không phải anh có mâu thuẫn với bà ta à? Tôi không thèm quan tâm đến bà ta, mặc kệ người ta nói gì tôi cũng không để ý”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười, cười nắc nẻ: “Không uổng công tôi cho cô nhiều bài hát như vậy. Sau này gặp bà tám đó thì không cần nể mặt, muốn mắng cứ mắng, có chuyện gì nói bà ta đến gặp tôi.”
Ngô Hoán Nguyệt cười híp mắt đồng ý: “Được, lần sau tôi sẽ thử xem.”
Nói chuyện một lát, Lâm Phàm phát hiện Ngô U Lan hơi buồn bã không vui, dường như có tâm sự lại giống như không hề có chuyện gì, không biết U Lan làm sao thế nhỉ?
Ngô U Lan vẫn đứng sau lưng Lâm Phàm, trong lòng cảm thấy lạc lõng. Cô ấy cảm thấy Ngô Hoán Nguyệt xông pha ra xã hội, có danh tiếng lớn cũng có sự nghiệp của mình.
Cô ấy nghĩ đến một câu nói trên mạng, phụ nữ hấp dẫn nhất là khi có sự nghiệp của bản thân. Nhưng cô ấy vẫn không có sự nghiệp gì, suốt ngày vùi đầu trong tiệm. Mặc dù có thể ở bên cạnh anh Lâm nhưng không có sức hấp dẫn giống như Hoán Nguyệt được.
“U Lan, cô sao vậy?” Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Ngô U Lan lắc đầu: “Không có gì.”
Xem đồng hồ, cũng không còn sớm nữa.
Lâm Phàm đứng dậy: “Được rồi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi, xem như chào đón Hoán Nguyệt trở về.”
Tìm một nhà hàng gần đó, cả nhóm người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trong nhà hàng.
Lâm Phàm vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thấy một mình U Lan đứng đó, giống như đang ngẩn người, hắn thấy nghi hoặc nên bước đến hỏi: “Sao cô đứng đây ngẩn người vậy?”
“Không có gì, chỉ đang mãi nghĩ một chuyện thôi.” Ngô U Lan nói.
Lâm Phàm không thắc mắc nhiều: “Thôi, mau vào trong đi. Mọi người đang đợi đấy.”
“Dạ.” Ngô U Lan gật đầu, muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ lại đành thôi, cố gắng kìm nén trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận