Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 415: Kết thúc hoàn mỹ

Các thẩm phán chuẩn bị kết thúc phiên tòa có hơi sững sờ, cảm thấy không thể tin được, mức án lần này rất nhẹ, vậy mà tên kia lại lớn tiếng ầm ĩ, nói bậy ngay trên tòa. Đây là coi thường toà án, hơn nữa còn đe dọa nguyên cáo, tình hình lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Ngu dốt..." Lâm Phàm cười một tiếng.
Quan toà: "Bị cáo Kiều Phi, coi thường tòa án, đe dọa an toàn tính mạng của nguyên cáo. Tình tiết nghiêm trọng, không hề có thái độ nhận tội, phán quyết giam giữ sáu tháng, tạm thời bị tước quyền tự do. Lập tức chấp hành."
"Kết thúc phiên toà. "
Kiều Phi lúc này bị cảnh sát áp chế, giải ra ngoài, nhưng gã ta vẫn rống lên như trước: "Mày mẹ nó chờ đó cho tao..."
"Thần côn nhấc chân."
Điền Thần Côn sững sờ nhưng vẫn giơ chân lên, Lâm Phàm trực tiếp cởi giày của Điền Thần Côn ra ném về phía Kiều Phi.
Bốp!
Chiếc giày đập vào mặt Kiều Phi khiến gã ta hét thảm.
"Kiều tổng, kiên trì một chút có thể thắng, sáu tháng sau tôi hoan nghênh ngài trở về. Cánh cửa lớn của tiệm tôi vĩnh viễn mở rộng vì ngài, có điều nhớ chuẩn bị thêm ít tiền nha, đừng để đến lúc đó bị thiếu."
Kiều Phi : "Cmn cmn. . . ."
Lâm Phàm vỗ tay, nhìn mọi người: "Xong rồi, kết thúc tốt đẹp. Chúng ta về xem thử cửa hàng trông như thế nào thôi, lần này nhất định phải trang trí đẹp mắt một chút mới được."
Ở phố Vân Lý.
Sau khi nhóm Lâm Phàm quay về, mấy ông chủ cửa hàng bên cạnh mồm năm miệng mười hỏi, họ rất quan tâm phán quyết sau cùng. Lúc nghe Lâm đại sư nhận được ba mươi hai vạn tiền bồi thường, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên, cảm thấy đây là việc rất bình thường.
Sau đó mọi người đều thấy vui thay cho Lâm đại sư. Đối với tên đập phá cửa tiệm mà nói, chắc cũng không ngờ tới sẽ phải bồi thường nhiều tiền như vậy. Sau khi biết được gã ta vốn dĩ chỉ bị tạm giam một tháng, nhưng vì ở trên tòa quá mức càn rỡ mà trực tiếp bị đổi thành sáu tháng, chuyện này làm cho bọn họ cười phá lên.
Người này muốn tìm chết cũng không thể làm đến mức độ này.
Nhà thiết kế của công ty trang trí mang theo bản vẽ đến, dưới sự giải thích của anh ta, cả đám người Lâm Phàm đều gật đầu. Nhà thiết kế yêu cầu bọn họ tưởng tượng hình dạng của cửa hàng sau khi sửa sang xong nhưng họ không hình dung được. Có điều nhìn nhà thiết kế bỏ nhiều công sức như vậy, bọn họ cũng không nói gì thêm nữa, tỏ ra đã hiểu.
Cuối cùng nhà thiết kế đưa ra một bản vẽ 3D.
Điền Thần Côn: "Ôi chao! Sao anh không lấy bản vẽ này ra sớm hơn chứ? Cái này vừa nhìn đã hiểu, khi nãy tôi còn không biết anh đang nói cái gì đấy."
Nhà thiết kế: "..."
Mọi người đều rất hài lòng về bản vẽ 3D này, nó đơn giản dễ hiểu, không phức tạp. Hơn nữa còn rất mới mẻ, tốt hơn cửa hàng trước kia nhiều.
Lâm Phàm chỉ vào bản thiết kế nói: "Lối ra vào không lắp cửa thủy tinh thì sẽ trông trống trải nên như vậy sẽ thoải mái hơn. Còn nếu dùng cửa thủy tinh thì giống như đang bị nhốt trong phòng giam vậy."
Mặc dù hắn không hiểu nhiều về trang trí nhưng trong đầu vẫn có một vài ý tưởng. Nhà thiết kế nghe qua rồi ghi lại để khi về chỉnh sửa, tổng thể cũng không thay đổi quá nhiều.
Lâm Phàm: "Cố gắng sửa sang nhanh một chút, còn về giá cả cứ nói với anh ta là được."
Nhà thiết kế gật đầu, anh thích nhất là gặp được mấy khách hàng kiểu như này, không có quá nhiều yêu cầu.
...
Phán quyết của tòa án bị người nào đó đăng lên mạng làm nhiều người sợ hãi thán phục.
"Lợi hại! Ông anh này nhất định là Long Ngạo Thiên phiên bản người thật, thô bạo ngông cuồng. Đáng tiếc không có số mệnh của Long Ngạo Thiên."
"Rõ ràng chỉ tạm giam một tháng, cuối cùng đổi thành sáu tháng., Sợ rằng hiện tại người này chỉ muốn ôm bà ngoại khóc."
"Lợi hại! Bồi thường ba mươi hai vạn, chuyện này quá nghịch thiên luôn đó. Xem ra sau này mở một cửa tiệm chính là việc làm sáng suốt. Nếu may mắn gặp được một tên ngu như này thì phát tài là cái chắc."
"Đây là cửa hàng của Lâm đại sư mà, xem ra người chiến thắng cuối cùng là Lâm đại sư nhỉ?"
"Cửa hàng của Lâm đại sư đã bắt đầu sửa chữa rồi. Đúng là một mũi tên trúng hai đích. Chẳng những được tiền mà còn có thể sửa lại tiệm."
"Cười té đái, người này tự tìm đường chết, không thể không phục."
...
Trên Weibo.
"Lâm đại sư phát tài rồi, nhất định là phải chia nha!"
"Tê dại.Cửa hàng của đại sư mà cũng dám đập, tên này mà không trả giá thì không được."
"Bây giờ kẻ nào dám phá tiệm, hoặc là có tiền hoặc là bị thiểu năng. Chẳng qua tên này chắc là có cả hai luôn rồi, bằng không sao gã dám làm bậy ở trước tòa, ngốc hết chỗ chê."
"Bạn lầu trên, đừng nói với tôi là đối phương có tiền sử bệnh tâm thần, vậy là quá hố người rồi đó."
...
Thật ra tin tức này không quá ảnh hưởng, chỉ là tạo điều kiện cho dân mạng vui vẻ một chút mà thôi.
Buổi tối, mười giờ.
Nhóm Lâm Phàm và Điền Thần Côn tụ tập đến bây giờ mới được về nhà.
"Mẹ! Con mệt quá." Nhóc con đeo ba lô, ỉu xìu nhìn mẹ, hai mí mắt muốn sụp xuống luôn rồi.
Người phụ nữ: "Đừng than mệt, sau khi về nhà còn phải xem bài tập giáo viên giao. Con cố gắng học cho giỏi đi."
Lâm Phàm nhìn thêm vài lần: "Nhóc con học cấp hai đúng không?"
Người phụ nữ nhìn Lâm Phàm: "Học lớp tám rồi. Ồ! Trông cậu lạ quá, vừa mới đến hả?"
Lâm Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Tôi vừa chuyển đến không lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận