Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 624: Cút ngay cho tôi

Viện trưởng Hoàng kéo tay người đàn ông: “Hàn Lục, cậu đừng gây nhau với họ.”
Hàn Lục nhìn những người này: “Tôi không thích những hành vi của bọn họ. Ngoài miệng họ đến để quyên góp giúp đỡ, thật ra chính là đến để đóng kịch. Dám bắt bọn nhỏ giăng băng rôn cảm tạ mấy người à? Mẹ kiếp, mấy người biết tên tụi nó sao? Anh có giao tiếp qua với chúng chưa? Rõ ràng những đứa trẻ này đã rất đáng thương còn bị đám giòi bọ mấy người đến lợi dụng bú fame nữa.”
Trong lòng đồn trưởng Lưu đang đứng bên cạnh cũng không vui: “Mấy người làm gì đây? Những ngôi sao này mau đi chỗ khác đi. Ở đây không đón tiếp mấy người.”
Mắt Kim Dương kẻ liner, mặt đánh má hồng lẳng lơ lên tiếng: “Thái độ của Viện phúc lợi trẻ em này của các người thật không biết điều. Chúng tôi thế nào? Các người chỉ cần làm một chuyện nhỏ xíu là có thể nhận quà của chúng tôi. Chuyện tốt như vậy đâu phải dễ tìm? Chúng tôi đã đi rất nhiều Viện phúc lợi trẻ em nhưng chưa từng gặp loại người như các người.”
“Má nó, mấy người muốn ăn đòn.” Hàn Lục tức đến lông tóc dựng đứng, nắm tay siết chặt nghe kẽo kẹt. Anh ta đến Viện phúc lợi trẻ em đã gần một tháng, ban đầu đến đây là do có người gợi ý nói Lâm đại sư sẽ đến ở đây đồng thời cũng thích người có lòng nhân hậu. Nếu anh ta làm việc tại đây, Lâm đại sư thấy thì sẽ thu anh ta làm đệ tử.
Nhưng sau khi làm tình nguyện viên một thời gian, ăn chung ở chung với bọn nhỏ, suy nghĩ của anh ta dần thay đổi. Anh ta rất thích ở chung với bọn nó nên doanh thu từ câu lạc bộ quyền anh đều bị anh ta đem đi mua đồ cho mấy đứa nhỏ.
Viện trưởng Hoàng lôi kéo Hàn Lục: “Đừng manh động, đừng manh động.”
Bà cho rằng Hàn Lục là một đứa trẻ rất tốt, có lòng thương người, rất hợp sinh hoạt chung với bọn trẻ, hơn nữa rất cường tráng. Đôi khi trong Viện phúc lợi có những chuyện các bà không thể làm được, Hàn Lục có thể xử lý rất gọn gàng, đồng thời có thể bảo vệ an toàn cho Viện phúc lợi, mấy người có ý định trộm vặt không ai dám đến giở trò, người nào đến cũng bị đứa trẻ này đánh đến chạy trối chết.
Đúng lúc này có một đoàn xe đến.
Một chiếc xe tải dừng ngay trước cửa Viện phúc lợi trẻ em, phía sau có mấy chiếc xe nhỏ chạy theo sát nút.
Lâm Phàm cười, bước xuống xe: “Đồn trưởng Lưu, anh đến rồi à?”
Lưu Hiểu Thiên thấy Lâm Phàm, lập tức cười nói: “Tôi biết hôm nay mọi người đến nên đã sớm ở đây chờ mọi người.”
Lúc Hàn Lục vừa thấy Lâm Phàm, trên mặt nở nụ cười nhưng không có cảm giác kích động như trước.
Viện trưởng Hoàng thấy Lâm đại sư đến cũng rất vui vẻ.
Lâm Phàm nhìn phía bên kia: “Ủa, họ đang làm gì thế?”
Lưu Hiểu Thiên vừa định đáp, Hàn Lục giành nói ngay: “Lâm đại sư, họ đến làm bộ làm tịch, nói quyên tặng đồ dùng cho Viện phúc lợi, thật ra là định lợi dụng bọn nhỏ để lăng xê cho mình.”
Khi Lâm Phàm thấy Hàn Lục, trong lòng thoáng ngạc nhiên, sao anh chàng này lại ở đây? Quan trọng hơn là tình huống bây giờ có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Nam minh tinh điển trai Kim Dương bước đến nói với Lâm Phàm: “Anh nói thử xem chuyện này là sao? Chúng tôi tốt bụng mang đồ đến giúp đỡ, chỉ yêu cầu chút xíu như vậy có làm mất cọng lông nào của tụi nó đâu? Chỉ cần hợp tác với chúng tôi một lát là xong rồi, anh nói đúng không?”
Lâm Phàm nhìn người đối diện, cười vui vẻ: “Anh không phải là diễn viên đóng phim ‘Bảy ngày yêu đương’ đó chứ?”
“Kim Dương.”
“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu: “Mấy cảnh anh diễn trong cái phim Hàn mất não đó thể hiện trạng thái thiểu năng rất hợp tình hợp lý đấy.”
Vốn Kim Dương còn đang nghênh ngang khoái chí nhưng sau khi nghe nói, vẻ mặt sượng sùng: “Anh có ý gì?”
“Anh này ăn nói kiểu gì thế hả?” Nhân viên công tác đứng kế bên hét to.
Một nữ diễn viên xinh đẹp trẻ trung bên cạnh nói: “Sao anh có thể nói năng khó nghe như vậy? Có biết nói tiếng người không?”
Lâm Phàm không thèm liếc mắt, nói thẳng: “Cút!”
“Mày nói gì?” Kim Dương nổi giận. Gã là một đại minh tinh, chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này. Người nào gặp gã không phải kính nể tâng bốc. Lần này đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn sao lại gặp mấy chuyện không đâu thế này chứ?
Lâm Phàm phất tay: “Tôi bảo các người cút đi, có nghe rõ hay không? Được thôi, để tôi nói lại lần nữa, bây giờ biến đi ngay lập tức cho tôi.”
Các trợ lý và nhân viên công tác bên cạnh các minh tinh cảm thấy cực kỳ bực bội, toàn bộ chỉ vào Lâm Phàm: “Anh nghĩ anh là ai mà nói chuyện ngang ngược thế hả? Anh có tin chúng tôi sẽ đập chết anh không? Còn nữa, vui lòng coi lại cách ăn nói của mình đi! Anh biết những người này là ai không? Chỉ cần người hâm mộ của họ ở đây, mỗi người phun một bãi nước bọt thì cũng đủ dìm anh chết đuối luôn rồi đó.”
Lưu Hiểu Thiên vỗ vỗ vai Lâm Phàm: “Đừng xúc động quá!”
Lâm Phàm cười nói: “Làm sao tôi có thể xúc động với mấy cái chuyện nhỏ xíu như vầy chứ?”
Triệu Chung Dương cầm điện thoại: “Để tôi quay cảnh này lại, ối chà toàn là minh tinh lớn đây này. Nếu đăng lên mạng thì chắc chắn sẽ nổi tiếng lắm nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận