Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 390: Món này chưa thấy bao giờ

Thực khách đều bị món ăn này hấp dẫn, Tiểu Yến không biết nói cái gì, món ăn này bọn họ không làm được.
Lâm Phàm cười nói. "Các vị, thật ngại quá, món ăn này tạm thời không bán. Tôi là bạn của ông chủ ở đây, sau này nếu có cơ hội, các vị có thể tới đây nhấm nháp một chút. Đương nhiên hương vị có lẽ sẽ không bằng, nhưng tuyệt đối sẽ làm cho các vị hài lòng."
Thực khách đành bất lực, nhưng lần này họ đã nhớ kỹ món ăn này.
Qua hồi lâu mới tiễn được thực khách ở hai bàn này đi. Thực khách ở hai bàn này trước khi đi còn lưu luyến không rời, rõ ràng còn đắm chìm trong hương vị kia, thật lâu không thể quên được.
Tiểu Yến quét dọn vệ sinh trong cửa hàng, Bạch Kha thì vây quanh Lâm Phàm: "Phàm tử, sao cậu lại biết nấu ăn, hơn nữa món ăn này còn làm ngon như vậy?”
Lâm Phàm cười: "Cậu cũng không được ăn, làm sao biết là nó ngon?”
Bạch Kha kích động nói: "Mình cũng không phải người mù, vẻ mặt của những khách hàng này mình cũng đã nhìn thấy rõ ràng . Đó hoàn toàn chính là dáng vẻ của người bị đồ ăn hấp dẫn.”
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Bạch Kha: “Nhìn dáng vẻ của cậu, có phải muốn học không? Nếu cậu muốn học thì mình có thể dạy cậu.”
"A!" Vẻ mặt Bạch Kha trở nên hưng phấn, nhưng sau đó lại ảm đạm đi: "Cậu lại không thể ở Trung Châu quá lâu, hơn nữa học nấu ăn cũng cần phải có thời gian, đâu phải dễ học như vậy chứ.”
"Yên tâm đi, mình cũng không dạy cậu nhiều món ăn, hơn nữa nếu cậu muốn học được toàn bộ thì khẳng định cũng không có khả năng. Mình thấy hiện tại có rất nhiều cửa hàng đều có một hoặc hai loại món ăn đặc trưng. Trước hết cậu cứ học kĩ món 'đậu phụ hộp' này, sau này sẽ dạy cho cậu thêm những món ăn khác nữa. Tuy rằng không làm ra được hương vị này của mình, thế nhưng chỉ cần học được một phần thì cũng đủ để cho những thực khách kia kinh ngạc vì hương vị của món ăn rồi."
Lâm Phàm thật sự đã suy nghĩ như vậy. Món ăn này chỉ là một món trong ẩm thực Giang Tô, phong cách ẩm thức này là do tập hợp của các món ăn do nhiều địa phương khác tạo thành, bao gồm món ăn ở Kim Lăng, món ăn Hoài Dương, món ăn ở Tô Tích, ở Từ Hải, chủng loại đa dạng và phong phú. Nếu không phải có bách khoa toàn thư, thật sự là không có bao nhiêu người có thể dám vỗ ngực nói: ‘Tôi có thể nấu một món ăn vùng miền ngon nhất , không ai có thể sánh bằng.’
Cho dù là đầu bếp đứng đầu tinh thông một món ăn nào đó cũng không dám cam đoan, mỗi một món ăn bên trong thực đơn đều có thể làm ngon nhất.’
Dù sao thì biết nấu và nấu ngon là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho nên Lâm Phàm chuẩn bị dạy cho Bạch Kha hai món ăn. Nếu như có thể làm ra hương vị cơ bản nhất thỉ chỉ bằng vào hai món ăn này, cũng có thể trở thành món ăn đặc trưng của quán cơm, công việc kinh doanh đương nhiên sẽ lên như diều gặp gió.
Nếu như là người khác, hắn cũng lười để ý muốn học thì nhanh chóng đi sang một bên, thế nhưng Bạch Kha thì lại khác. Một là cậu ta và hắn là bạn học, quan hệ còn tương đối tốt. Hai là cửa hàng này từng là hồi ức thời trung học của hắn. Hắn đã ăn ở chỗ này không biết bao nhiêu bữa nên làm sao có thể bỏ mặc được chứ?
Hơn nữa, chính hắn cũng muốn trợ giúp Bạch Kha, nếu như trực tiếp cho tiền hoặc là đồ gì đó thì với sự hiểu biết của hắn, Bạch Kha khẳng định sẽ không nhận. Thậm chí sẽ cảm thấy mình đang thương hại cậu ta, như vậy quan hệ này có lẽ sẽ có sự ngăn cách, sau này muốn hàn gắn lại cũng khó khăn.
Tuy nhiên nếu hắn giao hai món ăn này giao cho cậu ta, vậy thì tính chất lại khác.
Đối với người khác mà nói, nấu ăn có vẻ rất đơn giản. Nhưng làm một món ăn ngon đến cực hạn thì nếu không có thầy dạy, tự mình căn bản là không có khả năng mò mẫm ra. Cho dù là những đại sư đứng đầu, nếu muốn sáng tạo ra món ăn mới cũng phải thất bại vô số lần. Phải có nền tảng thâm hậu, sự hiểu biết về việc phối hợp mỗi món nguyên liệu nấu ăn với nhau sẽ sinh ra hương vị gì thì mới dám thử nghiên cứu để chế tạo món ăn mới.
Lâm Phàm nói ra đề nghị của mình khiến Bạch Kha động lòng. Không phải là cậu ta không muốn có cái gọi là món ăn đặc trưng, mà là không có bản lĩnh. Vì muốn làm quán cơm tốt lên, cậu ta đã đọc không ít sách về các món ăn ngon, thế nhưng học theo trên đó thì hương vị làm ra thật sự không giống. Nếu không phải trước kia cậu ta học được từ mẹ mình một chút thì chỉ sợ thật sự khó có thể chống đỡ quán cơm tới giờ được.
“Phàm tử, mình nhớ rõ là cậu chưa từng học nấu ăn mà, cậu học ở đâu vậy?” Bạch Kha hỏi.
Lâm Phàm thần bí mỉm cười, trên bách khoa toàn thư có giới thiệu là học viện ẩm thực Tân Đông Phương, ở đây hiểu biết về tám phong cách ẩm thực. Dĩ nhiên, học nấu ăn vẫn là ở Tân Đông Phương rồi…
"Học ở học viện Tân Đông Phương." Lâm Phàm nói.
Bạch Kha sửng sốt, ngược lại không nghĩ ra đó là chỗ nào nên hỏi: "Tân Đông Phương này ở đâu vậy? Hình như mình chưa bao giờ nghe nói về nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận