Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 623: Bọn người thích ra vẻ

“Ông chủ nhỏ hôm nay không bán bánh kếp à?”
“Sao tất cả đều đóng cửa vậy? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“Ở đâu ra nhiều xe vậy? Hoành tráng ghê! Chẳng lẽ mọi người đang tự tổ chức du lịch hả?”
Đám cư dân thành thị xung quanh bàn tán, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm cười nói: “Mọi người, tôi quên báo với mọi người, ngày hai mươi hàng tháng phố Vân Lý chúng tôi sẽ đi công tác thiện nguyện ở Viện phúc lợi trẻ em. Ngày này chúng tôi sẽ tạm đóng cửa, mong mọi người thông cảm.”
Cư dân thành thị: “Hóa ra là vậy, đây đúng là chuyện có ý nghĩa đặc biệt, chúng tôi có thể hiểu được.”
“Không nghĩ đến nhóm người của Ông chủ nhỏ có tâm ghê, tôi cũng muốn tham gia nữa!”
“Ông chủ nhỏ, chúng tôi cũng muốn tham dự, không biết có cần thỏa mãn yêu cầu gì của bên anh không?”
Lâm Phàm cười nói: “Không có yêu cầu gì đâu. Đây là hoạt động tự phát, nếu mọi người rảnh có thể đi hỗ trợ cũng được. Nhưng mà bây giờ thì không kịp rồi, lần sau ai muốn đi có thể đến chỗ chúng tôi đăng ký trước nhé.”
“Lâm đại sư…” Bất chợt phóng viên Sở Uyên từ xa bước đến, gương mặt hớn hở: “Đại sư, tôi biết ngày hai mươi trong phố Vân Lý có chuyện vui nên hôm nay tôi đến đây sớm nè.”
Lâm Phàm không ngờ Sở Uyên đến: “Phóng viên Sở cũng đến giúp đỡ à?”
Sở Uyên cười toe toét: “Tất nhiên, tôi không chỉ đến giúp mà còn chụp ảnh, tranh thủ cho các anh lên một bài nhỏ trong báo. Việc truyền năng lượng tích cực thế này phải được mọi người biết đến chứ.”
Lâm Phàm vỗ vai Sở Uyên: “Được, cám ơn anh. Chúng ta lên xe thôi! Hôm nay có rất nhiều việc phải xử lý nên chúng ta đi sớm một chút.”
“Không thành vấn đề.” Sở Uyên mang camera lên xe, dù anh ta là phóng viên nhưng là một phóng viên rất có đạo đức. Đối với các phóng viên khác, những dạng tin này chỉ là những tin tức vớ vẩn nhưng đối với Sở Uyên, đây mới là dạng tin cần được lan tỏa.
Tại cửa ra vào Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Viện trưởng Hoàng và vài nhân viên công tác đang đứng đợi trước cửa.
Viện trưởng Hoàng: “Đồn trưởng Lưu, tôi không biết phải cảm tạ anh thế nào cho phải.”
Lưu Hiểu Thiên xua tay: “Viện trưởng Hoàng đừng khách sáo, với lại bà cũng không nên cảm ơn tôi. Bà nên cảm ơn Lâm đại sư, anh ấy là một người có lòng thương người. Hiện nay Viện phúc lợi trẻ em trong xã hội rất nhiều, có nhiều chỗ hoạt động nhằm chiếm dụng tài sản chính phủ, còn có kêu gọi quyên góp để trục lợi trên lòng hảo tâm của mọi người. Trước đó đã có nơi bị vạch trần dẫn đến sự quan tâm rất lớn của dư luận, là một cú đánh vào những Viện phúc lợi trẻ em chân chính đang hoạt động.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu, bà có biết chuyện này. Trong nước có rất nhiều Viện phúc lợi trẻ em, nguồn tiền từ chính phủ rót xuống rất khó để đến đúng nơi đúng chỗ. Có một số Viện phúc lợi trẻ em không thể bảo đảm một ngày ba bữa cơm cho các em chứ đừng nói ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.
Đồn trưởng Lưu nhìn phía trước: “Những người kia là ai?”
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Đó là một số ngôi sao đang nổi tiếng gần đây, hình như đến đây thăm Viện phúc lợi trẻ em nhưng không biết sao họ vẫn đứng nói chuyện ở đó, có lẽ đang bàn bạc chuyện gì nên bây giờ vẫn chưa vào trong.”
Lưu Hiểu Thiên cau mày: “Có phải đang làm bộ làm tịch không?”
Viện trưởng Hoàng lúng túng cười: “Có một ít, tuy nhiên dù sao cũng là chuyện tốt. Bọn nhỏ có thể nhận được quà là vui rồi, để họ giả vờ giả vịt một chút cũng không sao.”
Lúc này, những ngôi sao đó đi với nhân viên công tác bước đến.
Bây giờ, thời tiết đang oi bức, các vị nam nữ minh tinh đeo kính râm, nhân viên công tác che dù, ngay lúc đó một nhân viên công tác tiến lên: “Viện trưởng Hoàng, chúng tôi có mang đến một ít quà, nhưng mà chúng tôi cần mọi người và những đứa trẻ kia giúp đỡ một lát.”
Viện trưởng Hoàng: “Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì?”
Nhân viên công tác cười nói: “Rất đơn giản, chỉ cần gọi toàn bộ mấy đứa nhỏ ra, sau đó cầm lấy băng rôn của chúng tôi, đồng thời đứng bên cạnh các vị minh tinh này chụp vài tấm hình tập thể là được.”
Nhóm người của nam minh tinh Kim Dương vừa mới quay một bộ phim Hàn nào đó nóng nảy nói: “Mau lên đi. Hôm nay nóng quá, muốn cháy da rồi đây nè!”
Cạnh đó có cô gái còn trẻ, tuổi khoảng chừng 20, mặc rất nhiều hàng hiệu: “Viện trưởng Hoàng, chúng tôi rất bận, trở về còn có các hoạt động khác. Phiền bà giúp giùm một chút. Lần này chúng tôi mang đến rất nhiều quà, bà sắp xếp đi nhé!”
Viện trưởng Hoàng nhíu mày, cảm thấy bất mãn.
Đúng lúc này, một người đàn ông lực lưỡng bước ra: “Mấy ngôi sao như mấy người không làm màu là chết hả? Đây là Viện phúc lợi trẻ em mà mấy người cũng muốn đóng giả tốt lành ở đây nữa sao? Nhìn thật mắc ói quá đi!”
Vừa dứt lời, mấy vị minh tinh kia lập tức như nổi điên.
“Anh là ai? Có quyền gì nói chúng tôi như vậy?”
“Nực cười, chúng tôi mà cần làm màu à? Chúng tôi đến đây là để giúp người, hơn nữa chúng tôi là những ngôi sao lớn, chỉ cần chúng tôi tuyên truyền thì Viện phúc lợi trẻ em này của mấy người sẽ được nhiều người chú ý, sẽ nổi tiếng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận