Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 449: Theo tôi đến phố Vân Lý

Tuy rằng điện thoại di động không bật loa ngoài nhưng Lục Ly vẫn nghe được tiếng nói trong đó.
Lúc này, một nhân viên ở xa đang ôm hộp giấy, vẻ mặt buồn rầu.
Nhìn đồng nghiệp bị đuổi việc, đồng nghiệp cũ cũng nói lời tạm biệt.
Lục Ly chỉ vào: "Đó là tình huống gì vậy? "
Lão Vương nhìn thoáng qua, thở dài nói: "Bị đuổi việc."
“Phạm sai lầm à?” Lục Ly hỏi.
"Không phạm sai lầm. " Lão Vương lắc đầu, sau đó nghĩ đến đối diện là khách hàng nên nhất thời lấy lại tinh thần: "Chúng ta vẫn nên nói chuyện cửa hàng đi."
Lục Ly không để ý tới lão Vương, mà là vẫy tay: "Chàng trai, cậu lại đây."
Tiểu Tuấn đã bị đuổi việc, tâm tình không tốt lắm, nghe được có người gọi mình nên cũng không nghĩ nhiều mà đi tới.
Lục Ly đánh giá từ trên xuống dưới: "Cậu tên gì?"
Cậu ta không biết người này hỏi mình tên để làm gì, nhưng nhìn cách ăn mặc và khí chất, hình như không phải là người bình thường. Thậm chí khuôn mặt không có chút thay đổi nào, làm cho người ta có một loại cảm giác đang đối mặt với lãnh đạo.
“Cố Tuấn."
Lục Ly: "Vì sao cậu lại bị đuổi việc?"
"Không làm hài lòng lãnh đạo nên đã bị sa thải.” Cố Tuấn không vui nói.
Đồng nghiệp chung quanh kéo lấy Cố Tuấn, bảo hắn đừng nói lung tung nhưng Cố Tuấn hiện tại lại không sợ chút nào: "Mấy người đừng kéo tôi, tôi cũng bị đuổi việc rồi còn phải sợ cô ta sao?"
Lục Ly nhíu mày: "Nói với tôi xem nào."
Cố Tuấn buông thùng đồ xuống, nhìn chung quanh: "Dù sao tôi cũng bị đuổi việc, tôi cũng không sợ. Tôi sẽ nói cho anh biết, lãnh đạo Chu Tú Cầm của tôi, căn bản là tính toán chi li, là người tiểu nhân đến đáng sợ. Tôi bị đuổi việc chỉ là bởi vì tôi thảo luận với cô ta rằng tiền thuê này tăng gấp đôi là không hợp lý. Đây là một quyết định sai lầm, vậy là cô ta lập tức đuổi tôi đi."
“Cô ta ở bộ phận của chúng tôi, ngoài mặt cô ta là người đứng thứ hai nhưng thật ra cô ta chính là người đứng đầu. Cô ta có thể vào công ty này, chính là có một thân thích làm phó tổng giám đốc ở tổng bộ. Ở chỗ này, cô ta hoành hành bá đạo. Nếu ai nói xấu cô ta hoặc là không tốt, cô ta lập tức đuổi việc mà không có lý do. Đuổi ngay lập tức khiến người ta muốn giải bài oan uổng cũng không được."
Cố Tuấn mang trong lòng một bụng tức giận, hiện tại bị đuổi việc nên chẳng sợ cái gì, có cái gì nói cái đó.
Lục Ly nhíu mày: "Còn có cả thể loại lãnh đạo thế này à?"
Cố Tuấn cười cười: "Cái này tính là cái gì, còn có cái biến thái hơn. Tiểu Trần, chính là đồng nghiệp trước kia của chúng tôi, bởi vì quên rót cho cô ta một ly nước mà đã bị đuổi việc. Cô ta nói cái gì mà không đem chuyện lãnh đạo để ở trong lòng, anh nói xem, người lãnh đạo này có buồn cười hay không chứ?"
Lục Ly gật đầu: "Thật sự rất buồn cười."
“Lý tổng.... "
Ngay sau đó, các nhân viên nhìn thấy lãnh đạo tới.
"Tiểu Tuấn đừng nói nữa, Lý tổng tới rồi."
Lý tổng: “Mấy anh đang làm gì vậy? Không làm việc vây quanh đây làm gì?"
Giờ khắc này, đám người tản ra.
Lý tổng gật gật đầu, chuẩn bị trở về văn phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng ngồi ở chỗ đó. Sắc mặt hơi đổi, dường như vừa thấy được chuyện gì đó.
Ông ta vội vàng đi tới, lão Vương vừa định nói với Lý tổng đây là khách hàng, lại phát hiện Lý tổng đứng trước mặt người này cung kính ân cần hỏi thăm: "Lục tổng, sao ngài lại tới đây."
Hắn hiện tại có chút bối rối, không nghĩ tới Lục tổng ở xa ngàn dặm lại xuất hiện ở chỗ này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể tin được.
Còn những nhân viên này đã nói gì với Lục tổng rồi?
Bọn họ cũng không biết lai lịch của Lục tổng, sẽ không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.
Lục Ly đứng dậy vỗ vỗ bả vai Cố Tuấn: " Cậu không cần rời đi, cậu ở lại đi, không gây tổn hại đến lợi ích của công ty, thì không ai có thể đuổi việc cậu."
Sau đó anh ta đưa ánh mắt nhìn về phía Lý tổng: "Theo tôi đến phố Vân Lý một chuyến."
Lý tổng nhanh chóng gật đầu: "Vâng."
Mà giờ phút này, nhân viên chung quanh đều trợn tròn mắt.
Đậu xanh rau má.
Đến bây giờ người được Lý tổng của bọn họ xưng hô là Lục tổng là ai bọn họ cũng không biết. Nhưng nhìn dáng vẻ này, hình như là người rất lợi hại.
Phố Vân Lý!
Lâm đại sư muốn đi, người dân đều không đành lòng. Nếu đi rồi, sau này bọn họ đi đâu để ăn bánh kếp đây? Tất cả bọn họ đều quen với việc xếp hàng mỗi ngày, đột nhiên không xếp hàng nữa khiến họ cảm giác như mất đi một cái gì đó quan trọng.
“Ông chủ nhỏ…”
Có người dân đều khóc không ra nước mắt, muốn nói lại thôi, cũng không biết nói cái gì. Muốn giữ lại, nói ra có thể có ích lợi gì đây, chuyện này đã vô dụng rồi.
Giờ khắc này, dân chúng ánh mắt đều nhìn về phía bọn người Lưu Quốc Cường, đám người này thật sự là quá đáng. Nếu không phải bọn họ tâm quá đen, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này.
Muốn tăng tiền thuê nhà thì lập tức tăng, mâu thuẫn đương nhiên xảy ra. Thế nhưng cũng không thể tăng đến mức biến thái như vậy, quả thực là nghịch thiên mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận