Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 349: Món cá Quế Sóc

Bếp trưởng Lý kinh ngạc nói: “Đây là món ăn nổi tiếng nhất trong ẩm thực Giang Tô.”
Lâm Phàm gật đầu cười: “Đúng vậy, có tất cả mười bàn, vậy thì làm mười phần đi.”
Bếp trưởng Lý cười nói: “Món Cá Quế Sóc này làm khá công phu. Mà làm ngon, thì càng khó khăn hơn, rất có tính khảo nghiệm kỹ năng nha.”
Các đầu bếp khác cũng đang rất bận rộn, những món ăn khác cũng phải nấu. Hơn nửa Bếp trưởng Lý giờ đã trở thành trợ thủ cho Lâm Phàm. Nhưng mà khi Lâm Phàm cầm dao lại cảm thấy không thoải mái lắm. Sau đó hắn lập tức hiểu ra ngay, đây là do không quen tay. Mặc dù nắm rõ cách nấu ăn, nhưng hắn lại không có kỹ năng sử dụng dao.
Nhìn bách khoa toàn thư một chút, danh mục nhỏ của ẩm thực có phần kiến thức sử dụng dao, chỉ cần tốn 10 điểm bách khoa, cũng không quá mắc nên hắn trực tiếp đổi ngay.
Sau khi đổi được kỹ thuật sử dụng dao, Lâm Phàm cảm giác kỹ năng này như hoà vào máu huyết của hắn, hợp lại thành một không thể tách rời.
Bếp trưởng Lý nhìn thấy Lâm Phàm không hề nhúc nhích, tưởng rằng hắn không thể ra tay. Cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì, định tiến lên hỗ trợ. Nhưng khi vừa bước lên, thì dao trong tay của Lâm Phàm lại là bắt đầu chuyển động.
Ngay từ đầu Bếp trưởng Lý cũng không để ý quá nhiều. Nhưng đột nhiên sau đó, ông ta phát hiện ra có gì đó không hợp lý, bởi vì đao pháp của đối phương làm cho hắn kinh hãi vô cùng.
Đao trong tay thoăn thoắt không ngừng, cạo vảy loại bỏ mang tựa như nước chảy mây trôi, không có một giây nào dừng lại. Lại một dao rạch bụng cá loại bỏ toàn bộ phần nội tạng ở bên trong, sau đó rửa lại sạch sẽ.
“Đao pháp thật là lợi hại nha.” Bếp trưởng Lý vẫn còn chưa hết kinh ngạc nói. Trong ánh mắt lóe lên vài phần không dám tin, còn về phần kỹ thuật dùng dao này ít nhất cũng phải có một mấy chục năm trong nghề mới có thể có thể thành thạo kỹ năng như vậy.
Lâm Phàm ngẩng đầu cười nhẹ một cái, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng lại.
Bếp trưởng Lý biết tiếp theo là phần khảo nghiệm kỹ năng dùng dao nhất. Món Cá Quế Sóc này cần phải cắt thịt cá thành từng mảnh như bông lúa mì. Hoa văn phải đều nhau, nông sâu cũng phải bằng nhau. Không được làm rách da cá. Làm một phần Cá Quế Sóc đương nhiên là không có bất cứ vấn đề gì đối với một số đầu bếp. Nhưng ở phần chi tiết thì vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Ông ta thấy, kỹ thuật của người trước mắt này khéo léo vô cùng. Không tăng không giảm, mỗi một miếng đều rất đều nhau, quả thật rất đáng sợ nha.
Lúc đầu, bếp trưởng Lý cũng không xem Lâm Phàm là nhân vật lợi hại gì. Nhưng ở một bên đến bây giờ, ông ta mới phát hiện, mình thật sự là quá coi thường người trước mắt này rồi.
Chính ông ta cũng cảm thấy kỹ thuật của mình cũng không bằng Lâm Phàm.
Những đầu bếp khác vẫn còn đang bận rộn, cũng không biết Bếp trưởng Lý đang đứng ngẩn người ở nơi đó làm gì. Nhưng khi nhìn thấy động tác của người trẻ tuổi kia, từng người đều cảm thấy hơi ngạc nhiên. Thật ra dùng dao cũng là một nghệ thuật, có người nhìn cảm thấy đẹp, cũng có người nhìn cảm thấy bình thường.
Mà động tác như nước chảy mây trôi của Lâm Phàm, thực sự chính là nghệ thuật trong nghệ thuật. Cho dù bạn là người không biết nấu ăn thì cũng có thể nhìn ra được, đây chắc chắn là đều không phải tầm thường.
Kể cả hắn bây giờ mới phát hiện, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời. Trong lòng còn có một chút cảm giác chờ mong, giống như có một tác phẩm nghệ thuật, sắp được hoàn thành bởi chính bàn tay của hắn.
Đặt một cái chảo lên trên bếp lửa, tiếp theo sau đó là điều chỉnh nhiệt độ trong tay. Đối với Lâm Phàm, những việc này thật sự là quá đơn giản. Kiến thức bách khoa toàn thư này đã hoàn toàn khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, thậm chí đã hoà thành một thể với hắn.
Việc gì mà làm lần đầu tiên thì sẽ có chút không quen tay thôi .
.......
Còn lúc này ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đang sôi nổi bàn luận với nhau.
“Không biết chút nữa Lâm đại sư sẽ đem lên món gì nha?”
“Tò mò thật đó.”
“Mọi người nói thử xem, không phải chút nữa Lâm đại sư sẽ mang cho chúng ta mỗi người một phần bánh kếp chứ.”
“Đừng ảo tưởng nữa, làm sao có thể. Cho dù làm ra bất kỳ món gì, tôi đều nói sẽ ăn ngon nha.”
Lúc này, có một nhóm nhân viên phục vụ mỗi người đều bưng một phần món ăn trong có vẻ rất tinh xảo đi tới.
“Wow, mùi thơm này.......”
Những ông chủ cửa hàng ngửi thấy mùi thơm này, thì vị giác của họ trở nên nhạy cảm hơn.
Con mắt của những nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn thì mở to nhìn chằm chằm thức ăn trong tay. Các cô ấy cũng bị mùi thơm này hấp dẫn, nhất là khi mùi thơm này vẫn luôn lẩn quẩn vòng quanh chóp mũi của các cô ấy, càng làm cho các cô ấy khó mà nhịn được cảm giác xôn xao, nhộn nhạo.
Thật là quá đau khổ.
Các cô ấy chưa từng được ngửi qua hương vị này trước đây.
Nhân viên phục vụ cũng không nỡ mang món ‘Cá Quế Sóc’ đang bưng trong tay để lên trên bàn. Món ăn hôm nay cũng không giống với các món ăn bình thường mà các cô ấy nhìn thấy hằng ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận