Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1210: Trước thềm chương trình

“Này này, không được mắng người như thế, ông có biết tôi được bao nhiêu cô gái tỏ tình trong phòng phát sóng không hả? Nếu không phải mấy cô bé đó còn chưa đủ tuổi thì ông nghĩ tôi vẫn còn ế tới giờ hay sao?” Triệu Chung Dương đáp trả.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
“Hả? Ngay cả trẻ vị thành niên mà cậu cũng dám lừa à? Như vậy không ổn đâu đấy!”
Nghe thấy giọng nói này, mọi người sững sờ đưa mắt nhìn nhau.
Điền Thần Côn đột nhiên hét lên một tiếng: “Cmn, tên nhóc này mới đi Hào Giang mới có mấy ngày mà đã về rồi, không phải cậu vừa đi là về luôn đấy chứ?”
Lâm Phàm nhún nhún vai: “Giải quyết xong hết rồi thì nên về thôi.”
Ngô U Lan nhìn thấy anh Lâm trở về thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng đẩy Lâm Phàm ngồi xuống ghế, hai tay nắm lấy vai Lâm Phàm: “Anh Lâm, Hào Giang như thế nào vậy? Có vui không?”
Lâm Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chuyến đi này cũng khá thú vị.”
Chuyến đi này đương nhiên là thú vị rồi, chém được một khoản tiền sảng khoái như thế không vui sao được?
Đã mấy ngày kể từ khi Lâm Phàm trở lại Thượng Hải, cuộc sống mỗi ngày vẫn êm đềm như trước, cũng không có chuyện bất ngờ gì xảy ra.
Chỉ là mỗi ngày trong wechat xuất hiện một người chuyên gửi tin nhắn nói những chuyện trời ơi đất hỡi, đó chính là Vân Tuyết Dao.
Mỗi tối đều nhắn tin tới.
Bên phía Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn cũng khá ổn, điểm bách khoa toàn thư lại tăng thêm một chút, nhưng vẫn còn thiếu ba đứa nhỏ nữa thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Phàm nghĩ đến học trò Triệu Minh Thanh đã lâu không tới của mình, cảm thấy khá lo lắng. Trong suốt khoảng thời gian này cũng không thấy ông ấy gọi điện tới, không biết tình hình bên đó như thế nào, có xảy ra chuyện gì hay không.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn quyết định gọi điện thử xem sao.
“Minh Thanh này, bên phía đó có chuyện gì vậy? Tại sao mãi vẫn chưa thấy ông trở về vậy?” Lâm Phàm hỏi.
Giọng điệu của Triệu Minh Thanh ở bên kia điện thoại có chút áy náy: “Lão sư, phải qua một thời gian ngắn nữa thì học trò mới trở về được. Bên này có quá nhiều người ở núi, người dân nơi đây bị bệnh khá phức tạp. Cho nên cần phải có thời gian mới trị được tận gốc, vì vậy học trò đành phải ở lại đây lâu hơn một chút.”
“Lão Triệu, là điện thoại của lão sư của ông sao?” Bên kia đầu điện thoại còn có giọng nói của người khác.
Không cần nghĩ cũng biết đây chắc hẳn là đồng nghiệp mà Triệu Minh Thanh gặp được ở đó, Địch Gia Nặc là Bác sĩ của một bệnh viện lớn ở Mỹ, nhưng thường đến vùng núi Hoa Hạ này để khám chữa bệnh cho người dân nơi đây.
Có lẽ trong khoảng thời gian này, hai người đã trở thành bạn bè thân thiết.
Lâm Phàm: “Ừ, vậy ông cứ làm việc đi, hoàn thành xong thì trở về sớm một chút. Bản thân phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá mệt nhọc. Thân thể ông không chịu được áp lực làm việc liên tục trong một thời gian dài đâu đấy.”
Triệu Minh Thanh vô cùng xúc động: “Học trò sẽ chú ý! Lão sư, vậy tôi cúp máy trước nhé, bây giờ chúng tôi phải lên trên núi rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm mở điện thoại di động lên xem tin tức.
Chương trình ‘Giọng ca nội lực’ của đài truyền hình Thượng Hải đã bắt đầu tuyên truyền.
Khoảng thời gian trước, danh tính của các vị giám khảo được cư dân mạng thảo luận rất sôi nổi, đến giờ vẫn chưa biết giám khảo là ai. Tổ chương trình thì cũng có cách riêng của mình, tạm thời vẫn chưa công bố giám khảo, nên càng khiến cho mọi người vô cùng tò mò.
Lúc này, bên phía đài truyền hình Thượng Hải cũng đã bắt đầu tiến hành tuyên truyền.
“Chỉ còn mười ngày nữa là chương trình ‘Giọng ca nội lực” mùa đầu tiên sẽ chính thức bắt đầu, bốn vị trong ban giám khảo và cố vấn sẽ là ....”
“Cmn, cuối cùng cũng công bố rồi!”
“Sẽ là ai đây? Không có Anh Kim sao?”
“Lầu trên ơi, anh vừa mới vào mạng à? Anh Kim đã sớm không còn nằm trong ban cố vấn rồi.”
“Mọi người xem kìa, ban cố vấn lần lượt là Hoắc Kiến Tường, Lý Anh Đông, Triệu Lỵ và Lâm Phàm.”
“Vãi chưởng! Đỉnh vậy! Không ngờ đài truyền hình Thượng Hải có thể mời được cả ca vương Hoắc Kiến Tường, tôi kết chương trình này rồi đấy nha.”
“Hoắc Kiến Tường mà được gọi là Ca vương à? Nếu là hai mươi năm trước thì may ra còn tạm được.”
“Tôi thích nhất là Lý Anh Đông!”
“Hình như sau khi Anh Kim rời bỏ ban cố vấn, đài truyền hình Thượng Hải đã tìm Triệu Lỵ. Nếu xét về danh tiếng thì Triệu Lỵ có vẻ kém hơn Anh Kim một chút, nhưng về mặt khả năng ca hát, tôi thấy Triệu Lỵ vẫn lợi hại hơn đó.”
“Các người có mắt để làm gì vậy hả? Không thấy có cả Lâm đại sư sao? Người tôi mong đợi nhất chính là Lâm đại sư đấy!”
“Đúng! Đúng! Đúng! Tôi cũng rất mong chờ Lâm đại sư, tôi cảm thấy chương trình ‘Giọng ca nội lực’ mùa đầu tiên này sẽ rất thành công vì có sự tham gia của Lâm đại sư đó nha.”
“Lâm đại sư cái gì mà Lâm đại sư, cũng chỉ nổi lên nhờ mấy chuyện linh tinh mà thôi, còn kém xa so với ba vị ban cố vấn khác đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận