Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 655: Chú Lâm

Mà Lâm Phàm lại là một người muốn nghịch thiên cải mệnh. Không ai muốn bọn chúng sao? Ông đây sẽ bồi dưỡng bọn trẻ đó thành nhân tài, đến lúc đó những người kia muốn tới nhận lại người thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Đối với hắn chuyện này thật sự là một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ có thể làm tăng điểm Bách Khoa mà còn có thể khiến cho tâm linh của mình vui vẻ. Vừa suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.
Những buổi tối gần đây, sau khi trở về Lâm Phàm đã sao chép lại ‘Lý thuyết bệnh Thương Hàn’. Đây là một quyển sách đồ sộ, tổng số chữ tuy không nhiều nhưng bệnh án đều rất là kinh điển. Đồng thời, căn cứ vào kiến thức của bản thân, hắn cũng tiến hành sửa chữa một vài chỗ không phù hợp nhằm đảm bảo tính hoàn mỹ.
Thế nhưng viết sách là một việc thật sự quá mệt mỏi, mới viết một chút thì đã… ngủ quên. Trải qua sự cố gắng và nỗ lực tối hôm qua, hắn cũng đã viết được một ngàn chữ, với tốc độ này xem như đã là rất nhanh rồi.
Cô nhi viện Nam Sơn.
Viện trưởng Hoàng đang chờ Lâm Phàm ở cửa ra vào, bà ấy biết bây giờ Cô nhi viện Nam Sơn đã thuộc về Lâm đại sư. Viện trưởng Hoàng cảm thấy rất yên tâm đối với chàng trai thần thông quảng đại này. Bà ấy có thể cảm nhận được sự lương thiện của cậu ấy và tin tưởng hắn tiếp nhận cô nhi viện chỉ vì bọn trẻ chứ không phải vì bất cứ lợi ích nào.
“Viện trưởng Hoàng.......” Sau khi Lâm Phàm dừng xe lại ngay lập tức đã thấy Viện trưởng Hoàng.
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Lâm đại sư! Chúng ta đi vào thôi, bọn nhỏ đều đang đợi. Mặc dù cậu đến nhiều lần rồi, nhưng chắc là còn chưa gặp mặt hết tất cả bọn nhỏ phải không.”
Lâm Phàm cười gật đầu, điều này cũng đúng. Mặc dù đã đến đây vài lần rồi nhưng hầu hết thời gian đều ở trong nhà bếp, rất hiếm khi chạm mặt với những đứa bé này.
“Viện trưởng Hoàng! Bây giờ chỗ này còn lại bao nhiêu đứa trẻ?” Lâm Phàm hỏi.
Viện trưởng Hoàng nói: “Lúc trước, có không ít những đứa trẻ được cha mẹ đón đi rồi. Hiện tại chỉ còn lại 365 đứa trẻ. Trong số những đứa trẻ này có một số em gặp vấn đề về thân thể, hoặc là do cha mẹ tìm thấy nhưng không chịu đón về nhà. Mặc dù bây giờ đang cố gắng liên hệ để khuyên giải nhưng cũng không cách nào giải quyết được trong một thời gian ngắn.”
Lâm Phàm gật đầu nói: “Nếu đã như thế thì cũng đừng khuyên giải nữa. Nếu để bọn nhỏ quay trở về thì chuyện này đối với bọn nhỏ chưa chắc đã tốt. Cứ để chúng ở đây đi, ít ra chúng ta còn có thể quan tâm và chăm sóc cho chúng thật tốt. Vậy bây giờ cô nhi việc còn thiếu cái gì không?”
Viện trưởng Hoàng nói: “Bây giờ thì về ăn ở không thiếu. Tôi luôn có một lo lắng đó chính là về vấn đề giáo dục cho bọn nhỏ. Có những đứa nhỏ đã năm, sáu tuổi hẳn là phải được học giáo dục tiểu học rồi. Nhưng mà điều kiện của chúng ta ở nơi này không đủ, không có năng lực để mở trường học. Vốn dĩ, chúng tôi cũng định gửi bọn trẻ đến những trường tiểu học ở xung quanh, thế nhưng đây lại là thành phố Thượng Hải, mỗi một trường học cũng đã đủ số lượng học sinh, hoàn toàn không thể sắp xếp vào được. Hơn nữa chính bản thân những đứa trẻ này cũng tồn tại một vài nguyên nhân, nên sợ rằng một khi đến trường thì sẽ bị người khác chế giễu và cười nhạo, vì vậy mới quyết định tạm thời gác lại việc này .”
Lâm Phàm gật đầu nói: “Về khía cạnh giáo dục không thể để tụt lại phía sau, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này. Trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ sắp xếp việc này ổn thoả, bây giờ đi xem bọn nhỏ trước đi.”
Thế nhưng lúc đi đến trong phòng.
Một đám nhóc con đang ngồi chơi trong đó, có vài đứa ngồi trên xe lăn. Bây giờ đang tụm năm tụm ba chơi đùa với nhau quên cả trời đất, trong tay đang cầm những món đồ chơi mà trước đó bọn chúng được tặng.
Viện trưởng Hoàng nhìn thấy những đứa trẻ này thì lập tức nở nụ cười: “Các con! Nhìn xem ai tới nè?”
Bọn nhỏ yên tĩnh lại, rồi sau đó nhìn về phía cửa, lập tức vui mừng hò reo: “Chú Lâm.......”
Lâm Phàm hoàn toàn kinh ngạc, ôi trời, không ngờ bọn nhóc con này vậy mà lại nhận ra mình. Sau đó hơi nghi hoặc nhìn về phía Viện trưởng Hoàng hỏi: “Bọn nhỏ nhận ra tôi à.”
Trong giọng nói có chút không dám tin, dù sao cơ hội tương tác của mình và bọn nhỏ cũng tương đối ít. Mỗi lần tới đây, hầu như đều ở trong nhà bếp, chẳng lẽ là do Viện trưởng Hoàng đã dặn dò bọn trẻ trước hay sao?
Viện trưởng Hoàng cười lắc đầu, không có giải thích.
Có một nhóc mập mạp ngồi trên xe lăn ở hàng phía trước đang khịt mũi còn khuôn mặt hơi ửng hồng, xem ra việc ăn uống ở đây cũng không tệ, cậu nhóc nói: “Chú Lâm! Cảm ơn chú đã cho chúng con đồ chơi, chúng con đều biết ơn chú.”
Lâm Phàm sờ gương mặt mình, không nghĩ tới mình chỉ là một nhân vật ở phía sau màn, vậy mà những đứa nhóc này cũng biết đến mình, cảm giác này quả thật rất huyền diệu.
Viện trưởng Hoàng ở bên cạnh thấy vậy nói: “Những đứa nhỏ này ở đây đều rất vui vẻ, so với thời điểm vừa mới đến đây thì tâm trạng đã khác trước nhiều rồi. Chỉ là đám buôn người kia đúng là đáng chết, không ngờ bọn chúng lại tạo ra những thương tật vĩnh viễn trên thân thể của bọn nhỏ như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận