Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 397: Tìm được mục tiêu mới

Món 'thịt kho anh đào' này có vẻ ngoài rất đẹp, độ khó tuy nói không quá lớn nhưng khó khăn hơn so với 'đậu phụ hộp' rất nhiều. Nếu như là đầu bếp bình thường dạy học trò thì chỉ cần tương đối là được. Nhưng người dạy Bạch Kha lại chính là Lâm Phàm, là đại sư phụ nghiêm túc làm cho người ta có chút sợ hãi, có thể giày vò Bạch Kha đến phát điên.
"Không được, quá nát, làm lại."
"Màu sắc không đúng, không được đẹp , làm lại."
"Làm lại."
"Làm lại."
......
Hai chữ "làm lại" này toát ra từ trong miệng Lâm Phàm không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đối với Bạch Kha chính là một loại tra tấn. Làm món này quả thực còn khủng bố và khó khăn hơn so với lúc làm 'đậu phụ hộp.
Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Cậu muốn làm tốt món ăn này, việc làm nước sốt là cái quan trọng nhất trong những cái quan trọng. Nó không được quá loãng, loãng sẽ bọc được thịt, nó cũng không thể quá đặc , quá đặc sẽ làm cho hương vị trở nên kém đi. Phải khống chế tốt tỷ lệ đường và giấm, nếu quá ngọt thì sẽ ngấy mà quá chua thì không ngon, cậu phải nhớ kỹ điểm này."
Bạch Kha cảm thấy áp lực rất lớn, sau đó gật đầu đáp: "Hiểu rồi."
“Ừm, lầm lại một lần nữa, dù sao cũng không vội, hôm nay không được thì ngày mai làm tiếp."
Món ăn này sẽ được hoan nghênh hơn cả món 'đậu phụ hộp', bởi vậy Lâm Phàm tuyệt đối nghiêm khắc đối với Bạch Kha. Món ăn này, nhất định phải làm đến cực hạn.
Đương nhiên, cực hạn này cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi, chứ nếu muốn làm đến trình độ của Lâm Phàm, cơ bản chính là người ngốc nằm mơ.
Tiểu Yến ở một bên nhìn, thấy đau lòng cho Bạch Kha nhưng trong lòng vẫn rất muốn cười. Tối hôm qua Bạch Kha tự hào nói rằng anh ấy chính là thiên tài, món ăn gì đi nữa thì chỉ cần một ngày là có thể học được. Nhưng hiện tại, sợ là hôm nay học không được rồi, cứ chèn ép anh ấy một chút cũng tốt.
Đến giữa trưa.
Lại có vài thực khách đến, tất cả đều là thực khách ngày hôm qua đến. Bọn họ đưa theo người nhà đến thưởng thức món “đậu phụ hộp” kia. Thế nhưng họ lại phát hiện cửa hàng này hôm nay không đón khách. Tuy nhiên khi biết được lại sắp có món ăn thứ hai chuẩn bị làm ra, bọn họ cũng rất tò mò.
Lâm Phàm nhìn Bạch Kha đầu đầy mồ hôi: "Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa rồi tiếp tục.”
Bạch Kha lắc lắc cổ tay, cả một buổi sáng bận rộn, hai tay sắp không còn khí lực nữa rồi.
10 phút sau.
"Tiếp tục đi.”
Lâm Phàm nói.
Bạch Kha gật gật đầu, tự động viên chính mình, nhất định có thể thành công.
Lâm Phàm cảm giác chuyện có ý nghĩa nhất khi trở về nhà, đó chính là dạy cho Bạch Kha hai món ăn này. Bạch Kha là bạn bè tốt của hắn, đương nhiên hắn hy vọng bạn của mình có thể sống càng ngày càng tốt hơn.
Hơn nữa kiến thức thu được từ bách khoa toàn thư, hắn cũng không có cách nào lợi dụng được. Bây giờ có thể trợ giúp được bạn bè, trong mắt Lâm Phàm thì đây là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Cho đến 9 giờ tối.
Bạch Kha vô lực ngồi một chỗ, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Phàm, cậu ta đã quên mình làm được bao nhiêu phần, nhưng không có lần nào thành công, toàn bộ đều thất bại.
Lâm Phàm nhìn Bạch Kha: "Cậu đã có tiến bộ rất lớn rồi, chỉ dựa vào hương vị hiện tại để đối phó với thực khách bình thường thì không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta không chỉ theo đuổi như vậy, vấn đề duy nhất của cậu bây giờ chính là vấn đề nguyên liệu phụ. Tuy nhiên cũng không cần gấp, làm thêm vài phần nữa thì cảm giác sẽ tới, hương vị đương nhiên cũng sẽ đi lên.”
Bạch Kha gật gật đầu: "Được, mình sẽ cố gắng, hôm nay không được thì mình tin ngày mai nhất định có thể được.”
Lâm Phàm cười nói: "Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi, ngày mai lại tiếp tục.”
Về phần Lâm Phàm thấy, hóa ra việc làm thầy giáo dạy học cho người khác lại sảng khoái như vậy.
Thậm chí hắn nghĩ đến một chuyện, mục tiêu cuộc sống của hắn là gì? Từ sau khi có được bách khoa toàn thư, hắn phát hiện tiền tài cũng không phải là cầu còn không được như trước. Người trước kia không tiếp xúc được giờ cũng đã dần dần được tiếp xúc. Hơn nữa hắn cũng không có dã tâm lớn, cái gì mà làm ăn lừa ta gạt người, hắn không muốn dính đến. Hắn chỉ muốn mỗi ngày đều vui vẻ vui vẻ, tự do tự tại, vô ưu vô lo.
Mà lúc dạy cho Bạch Kha, hắn nghĩ đến một chuyện, đó chính là những đứa nhỏ trong viện phúc lợi trẻ em kia.
Có cơ thể đầy đủ nhưng từ nhỏ không có ai giáo dục, lớn lên chúng rất dễ dàng đi lạc lối. Còn những đứa trẻ tàn tật, nếu không có một kỹ năng gì thì lớn lên sẽ rất khó để tồn tại trong xã hội.
Bây giờ hắn có kỹ năng, lại có thể dạy ra kỹ năng đó, ví dụ như nấu ăn hay là kỹ năng Bát Quái Chưởng.
Học tập Bát Quái Chưởng có thể giúp thân thể khỏe mạnh, còn học nấu ăn có thể để cho bọn chúng biết nấu ăn, sau này sẽ trợ giúp cho cuộc sống của bọn chúng rất nhiều.
Nhưng chuyện này phải suy nghĩ kỹ hơn một chút mới được, có đôi khi suy nghĩ thì đơn giản nhưng khi thực hiện lại rất khó khăn.
Trong viện phúc lợi trẻ em, không thiếu những đứa trẻ khuyết cả hai cánh tay. Bọn chúng không học được nấu ăn, mà tạm thời hắn cũng không có năng lực dạy bọn chúng các kiến thức khác.
Xem ra hắn cũng phải tiếp tục cố gắng mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận