Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 931: Cái này có thể rửa sạch được sao?

“A?” Năm người trợn tròn mắt, sau đó rít gào: “Anh đừng có mà quá đáng.”
“Ha ha, ngu ngục.” Lâm Phàm khinh thường cười, sau đó quay đầu nhìn một mảng lớn sơn màu đỏ trên tường rào: “Làm sao đây? Để lại ngày mai cho người đến rửa sạch?”
Vương Minh Dương khoát lên vai Lâm Phàm: “Ngày mai cho người đến rửa sạch đi, chúng ta bắt mấy tên này là đủ rồi, nhanh về nhà ngủ thôi không thì ngày mai dậy không nổi đấy.”
Chơi với mấy thằng nhóc ranh con này mà tốn cả tiếng đồng hồ, bây giờ cũng đã ba giờ, trời cũng sắp sáng.
Đúng lúc này, người được cho là công nhân vệ sinh đang lái chiếc xe vệ sinh chậm rãi đi tới, bỗng nhiên người công nhân vệ sinh đó nhìn thấy một cảnh trước mặt, sắc mặt bất ngờ thay đổi.
“Mấy người đang làm cái gì?” Công nhân vệ sinh có chút căng thẳng, chỗ này chính là Tứ Hành, qua mấy tiếng nữa sẽ phải tiếp đãi khách quý nhưng lúc nhìn thấy những vết sơn màu đỏ này khiến cho bà trợn tròn mắt, nếu việc này bị phát hiện thật sự là không thể chấp nhận được.
Mặt mũi thật sự bị ném đi mất.
Mặc dù bà chỉ là công nhân vệ sinh nhưng bà cũng biết chỉ qua mấy tiếng nữa là sẽ có khách quý đến, đi theo còn có cả phóng viên trong và ngoài nước. Nếu như bị các phóng viên nước ngoài chụp lại rồi truyền phát rộng rãi ra nước ngoài thì mặt mũi của đất nước sẽ không còn nữa.
Tài xế của Vương Minh Dương biết giám đốc Vương và đại sư Lâm đều hơi say xỉn, nên dĩ nhiên tự đi lên nói chuyện với công nhân vệ sinh: “Dì, chuyện là thế này…”
Tài xế trình bày sự việc rõ ràng trật tự cho dì công nhân vệ sinh nghe, sau khi bà ấy sinh nghe xong toàn bộ sự việc thì ánh mắt nhìn năm người thiếu niên quỳ ở chỗ đó, sắc mặt thay đổi liên tục.
“Ôi, mấy đứa nhỏ này sao lại như vậy?” Dì công nhân vệ sinh nhanh chóng lấy công cụ từ trong hộp dụng cụ ra: “Chín giờ sáng sẽ có khách nước ngoài đến tham quan, nếu để cho người nước ngoài nhìn thấy Tứ Hành bị sơn thành thế này thì sẽ xảy ra chuyện mất, mấy người…mấy người.”
Lâm Phàm nghe xong, hơi nghi ngờ: “Dì ơi, người nước ngoài là sao?”
Người nữ công nhân vệ sinh quýnh quáng lên nói: “Chín giờ sáng có lãnh đạo cùng khách quý đến đây tham quan, còn có cả phóng viên trong và ngoài nước. Nếu bị người ta nhìn thấy tình trạng này thì cậu nói xem sự việc sẽ nghiêm trọng bao nhiêu, không chỉ làm cho người ta căm phẫn mà còn làm mất mặt nữa. Di tích bị bôi bẩn thế này, vậy không phải sẽ xảy ra chuyện lớn hay sao?”
Người nữ công nhân vệ sinh không nói nhiều nữa mà nhanh chóng cầm lấy dụng cụ, bắt đầu rửa sạch các vết bẩn trên tường. Thế nhưng lau một hồi, bà ta phát hiện có gì đó sai sai rồi sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi: “Đây là sơn…”
Bề mặt tường nhớp nháp, càng lau càng lan ra, không thể nào rửa sạch được.
Nữ công nhân vệ sinh rất sốt ruột, chỉ biết ở tại chỗ lo lắng, không biết nên làm sao bây giờ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Xong đời, sáng nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Mấy thằng ranh con này, ông đây hận không thể chém chết bọn chúng, làm sao bây giờ, không kịp rồi.”
“Mọi người nhìn xem, dì công nhân vệ sinh lo lắng đến phát khóc luôn, nếu bị phát hiện chắc dì ấy cũng sẽ bị phạt mất.”
“Nhanh chóng kêu người đến rửa sạch suốt đêm đi, hy vọng có thể kịp.”
“Sao có thể kịp được, mấy thằng ranh con này hắt sơn lên diện tích rất lớn, chẳng những vậy nước sơn cũng không dễ rửa sạch, nhiều người tới hơn nữa cũng không có tác dụng gì.”
Vương Minh Dương nhìn mấy tên này, vẻ mặt âm trầm vô cùng: “Lũ súc vật chúng mày, ông đây giết bọn mày.”
Năm tên thiếu nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta ngay lập tức bị hù đến sắc mặt tái nhợt.
Lâm Phàm trực tiếp khoát tay: “Minh Dương, đừng gấp, để tôi suy nghĩ một lúc.”
“Sao có thể không gấp đây, cậu nhìn xem bây giờ đã hơn ba giờ, nếu đến sáng mà bị người ta nhìn thấy chỉ sợ thành trò cười mất.” Vương Minh Dương nói.
Đúng lúc này, ngay lúc bọn Lâm Phàm đang suy tính thì mấy tên kia lại muốn chạy trốn.
Lâm Phàm lập tức xuống tay: “Thành thành thật thật quỳ xuống cho tao.”
Năm người đột nhiên phát hiện không thể kiểm soát được cơ thể mình, đầu ngón chân muốn động cũng không động đậy nổi, việc này làm cho bọn chúng rất hoảng sợ giống như phát hiện ra chuyện gì kinh khủng.
Lâm Phàm đi tới trước mặt dì công nhân vệ sinh: “Dì, việc này giao cho tôi đi, tôi có cách dọn dẹp sạch sẽ.”
Dì công nhân vệ sinh nhìn Lâm Phàm: “Chàng trai à, cậu thật sự có cách sao? Bây giờ chỉ sợ không kịp rồi.”
“Không sao, không sao, để tôi thử một lần xem.” Lâm Phàm nói, sau đó hắn lấy khăn lau trong tay của dì ta rồi đi đến cạnh xe.
Phòng phát sóng trực tiếp.
“Đại sư Lâm, là đang muốn làm gì?”
“Không biết nữa, nhưng mà tôi cảm thấy không có kịp đâu, đây là nước sơn khó rửa sạch nhất đó.”
“Chết tiệt, đây là muốn làm gì?”
Lúc này, Lâm Phàm mở thùng dầu trong xe ra rồi đem khăn lau bỏ vào, để cho khăn dính đầy xăng.
Vương Minh Dương nghi ngờ hỏi: “Cậu đang làm gì? Cái này cũng có thể rửa sạch được à?”
Lâm Phàm cười nói: “Nhất định có thể.”
Tất nhiên, nếu chỉ dựa vào xăng thôi thì chắc chắn không thể nhưng ai biểu hắn có bách khoa toàn thư hỗ trợ chứ, cho dù không cần xăng thì cũng không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận