Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 779: Xin xuất viện

Mọi người đang tán gẫu đủ thứ chuyện trong phòng bệnh, bình thường bọn họ cũng không có việc gì, nay lại ở chung một phòng bệnh cũng coi như là có duyên, vì vậy quan hệ giữa mọi người đều rất hòa thuận.
Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng hát.
“Ông Vương quay lại rồi này, lại còn ngâm nga hát, xem ra tâm trạng rất tốt.”
“Khi bị bệnh phải để cho tinh thần thoải mái mới tốt, tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đó.”
Vương Hỉ Trụ tiến vào phòng bệnh chào hỏi mọi người trong phòng. Mọi người cũng không hỏi thăm tình hình thế nào, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ không chữa trị được. Nếu có chữa được cũng sẽ sống như âm hồn vất vưởng, tốt nhất không nên chạm đến chuyện đau lòng của ông ta.
Ông Vương đến trước giường bệnh của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, tâm trạng rất vui vẻ.
“Ông Vương, ông đang làm gì thế?” Mọi người hỏi.
Vương Hỉ Trụ cười cười “Thu dọn đồ về nhà chứ sao.”
Tất cả mọi người ngạc nhiên nói: “Ông không định tiếp tục chữa bệnh sao? Ông Vương, ông không được bỏ cuộc như vậy, nếu như không tiếp tục chữa trị thì ông sẽ không sống thêm được bao lâu nữa đâu”
Vương Hỉ Trụ đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, nắm lấy tay ông ấy nghiêm túc nói: “Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không nhờ anh thì bệnh tình của tôi sẽ không chữa khỏi được. Về sau tôi sẽ thường xuyên đến đây thăm mọi người.”
Mọi người trong phòng đều bị Vương Hỉ Trụ làm cho hoang mang, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ông Vương, đây là…”
Vương Hỉ Trụ cười nói: “Bên ngoài cổng bệnh viện không phải đang có người khám bệnh miễn phí sao, vừa nãy tôi vừa đến đó khám bệnh. Người ta thật sự là thần y đó, bệnh của tôi đã được chữa khỏi rồi, hiện giờ toàn thân đều cảm thấy thoải mái. Thần y đó nói tôi chỉ cần kiên trì uống thuốc thì không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn. Mặc dù tôi ở trong viện đã khám qua không ít bác sĩ giỏi, nhưng nếu không đến đây thì sẽ không bao giờ được gặp vị thần y bên ngoài kia. Tôi thấy mọi người cũng ra đó khám thử xem, nói không chừng bệnh sẽ được chữa khỏi đó.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt “Ông Vương, ông không có chuyện gì chứ? Làm sao có thể... ông đã đi kiểm tra lại rồi chưa, sẽ không bị người ta lừa gạt như vậy chứ?”
Vương Hỉ Trụ khoát khoát tay nói: “Không cần kiểm tra nữa, cơ thể của tôi mà tôi lại không tự cảm nhận được sao hả? Ông nhìn mà xem.”
Nói xong, Vương Hỉ Trụ lập tức nhảy lên một cái, không những vậy còn vô cùng vui vẻ nói: “Các ông các bà xem, tôi nhảy lên nhảy xuống như vậy không ho cũng không thở gấp. Mọi người không biết chứ y thuật của vị thần y kia thật sự là lợi hại thế nào đâu, không thì mọi người đi xem thử đi.”
Cả phòng bệnh thấy tình trạng ông Vương như vậy đều hoang mang, như này quá phản khoa học rồi, sao lại như vậy được chứ. Mới đi ra ngoài không bao lâu lại tốt lên như vậy?
Vương Hỉ Trụ thu dọn xong xuôi rồi nói: “Xong hết rồi. Tôi về trước đây. Nhưng mà nói thật, mọi người đi thử đi, có khi khỏi bệnh thật đấy.”
Phòng bệnh im phăng phắc, nhất là người đàn ông trung niên kia càng thêm mơ hồ, giống như nhìn thấy quỷ. Ông ta chỉ là gợi ý cho ông Vương đi thử xem sao, không ngờ tới ông Vương lại thật sự khỏi bệnh.
Mặc dù không biết ông Vương có khỏi bệnh thật hay không, nhưng nhìn sắc mặt ông ta bây giờ quả thật tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Nhìn thấy ông Vương biến mất ngoài phòng bệnh, mọi người trong phòng đều nhìn nhau.
“Đây chắc không phải là thật chứ.”
“Không biết nữa, hay chúng ta cũng đi thử xem?”
“Nghe được đó.”
“Nếu đúng như vậy chúng ta sẽ không cần ở lại đây nữa rồi.”
……
Ở bên ngoài.
Vương Hỉ Trụ đang làm thủ tục xuất viện, đồng thời thanh toán nốt các khoản viện phí. Không để các con phải thanh toán cho mình, mà tự lấy khoản tiền đã chuẩn bị cho tang lễ ra để thanh toán. Bây giờ cơ thể đã khỏe mạnh hơn nên tâm trạng ông vô cùng cao hứng.
Y tá ngạc nhiên nói: “Chú Vương, bệnh của chú vẫn chưa hết sao lại xuất viện?”
Ông ấy vui vẻ nói: “Ai nói sức khỏe chú không tốt, bệnh của chú đã sớm khỏi rồi. Nằm viện lâu như vậy mà tình hình cũng chẳng khá hơn. Ngoài cổng bệnh viện có nơi khám bệnh miễn phí nên chú đã qua đó thử xem sao, hơn nửa giờ đồng hồ đã chữa khỏi lại còn không mất tiền. Nếu còn nằm mãi trong bệnh viện, tiền tích lũy cả đời của chú sớm cạn kiệt mất.”
Y tá nhìn ông Vương không biết nói gì cho phải: “Chú à, chú đừng để người ta lừa. Bệnh tình của chú thật sự rất nghiêm trọng, làm sao có thể lập tức chữa khỏi được. Cháu khuyên chú nên ở lại bệnh viện chữa trị, không nên sớm bỏ cuộc như vậy.”
Các y tá cũng biết hoàn cảnh của con cái ông Vương không mấy khá giá, vẫn luôn nợ tiền viện phí. Nhưng hiện tại ông ấy đã thanh toán hết số tiền thuốc còn thiếu đồng thời còn làm thủ tục xuất viện, nên họ nghĩ ông Vương đã từ bỏ việc điều trị rồi.
Bọn họ với ông Vương không thân cũng chẳng quen nhưng ở bệnh viện đã chứng kiến không ít trường hợp tự ý bỏ cuộc như vậy. Thật ra những trường hợp đó muốn điều trị khỏi bệnh cũng không phải không có hy vọng.
Vương Hỷ Trụ xua tay: “Nói các cháu cũng không hiểu, sức khỏe chú bây giờ thật sự rất tốt. Thôi được rồi, mau làm thủ tục cho chú đi. Chú phải đi rồi, để nợ tiền viện phí như vậy thật sự ngại quá. Khoảng thời gian vừa rồi cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc chú.”
Y tá nhìn ông Vương rồi bất lực thở dài, chỉ đành đi làm thủ tục cho ông vậy.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận