Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 633: Cô đang nằm mơ sao

Chương Tuệ: “Bây giờ tôi muốn đi về được không? Chuyện này xem như chúng tôi xui, tôi nhận thua.”
Lúc này Lâm Phàm mới nhìn Kim Dương: “Đại minh tinh, anh có ý kiến gì không?”
Kim Dương đâu còn vẻ phách lối khi nãy, cúi đầu: “Không có, không có…”
“Không có đúng không?” Lâm Phàm hỏi.
“Dạ.”
Lâm Phàm hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ lập tức cút cho tôi.”
Chương Tuệ nhìn Lâm Phàm và nhóm người Vương Minh Dương, cuối cùng quay người rời đi. Cô ta đã nhịn quá lâu rồi.
Vương Minh Dương: “Người anh em, tôi nói này. Cứ thả cô ta đi như vậy à?”
Lâm Phàm bất lực: “Không thả cô ta đi thì biết làm gì bây giờ. Đánh cũng đã đánh, lừa cũng đã lừa. Chẳng lẽ giữ cô ta ở lại ăn cơm à? Hôm nay không phải là ngày thích hợp để ẩu đả.”
“Ha ha…” Vương Minh Dương cười nói: “Được rồi, chúng ta vào nhà thôi. Không biết Chương Tuệ sẽ làm gì, nhưng tôi nghĩ nhất định cô ta sẽ trả thù. Dù sao người đàn bà này rất nhỏ mọn, mang tâm tư trả thù rất nặng. Mặc kệ thế nào cũng chả có gì ghê gớm, chẳng qua chỉ làm được vài chuyện cỏn con, không nên trò trống gì đâu.”
Đến lúc vào trong nhà.
Các ông chủ vây quanh Lâm Phàm, họ đang hỏi thăm không biết chuyện gì đã xảy ra. Lâm Phàm không biết giải thích thế nào, mình chỉ đứng một chỗ thì chuyện đó đã được giải quyết cũng không xảy ra mâu thuẫn lớn nào, biết nói sao bây giờ?
Lưu Hiểu Thiên đến bên cạnh Lâm Phàm: “Nếu Triệu Tứ đó dám đến phố Vân Lý gây rắc rối cho anh, anh cứ điện thoại tôi, tôi sẽ cho người đến giải quyết. Thế nhưng tôi nghĩ hắn ta không dám đâu.”
Lâm Phàm vỗ vai Lưu Hiểu Thiên: “Đừng nhắc chuyện này nữa, lát nữa anh lên biểu diễn vài tiết mục cho bọn nhỏ xem đi. Anh là cảnh sát nên phải biểu diễn vài tiết mục sinh động vào nhé.”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Được, không thành vấn đề. Việc này cứ giao cho tôi.”
Mãi cho đến sáu giờ tối, sự kiện ngày hai mươi cũng kết thúc. Cả đoàn chụp không ít ảnh, mọi người ai cũng có thu hoạch rất lớn trong hoạt động lần này.
Còn thu hoạch lớn nhất phải nói đến Lâm Phàm.
Hôm nay xảy ra không ít chuyện vặt vãnh, một ngày hoạt động ý nghĩa vậy mà lại gặp phải chuyện thế này. Có điều cảm giác cũng không tệ, khi đó hiện trường ngay lập tức được khống chế và giải quyết. Nhưng nói thật nếu như hôm nay không phải là có những đứa nhỏ của viện phúc lợi trẻ em thì hắn thực sự rất có thể sẽ ra tay không chút do dự khiến tất cả những tên kia phải lết thân đi về.
“Thật vui vẻ!” Ngô U Lan nét mặt tươi cười, hai mắt đều biến thành hình bán nguyệt, cô ngồi ở ghế lái phụ phía trước khẽ nhìn gương mặt của Lâm Phàm, trong lòng bỗng có chút xung động muốn tiến lên hôn Lâm Phàm một cái, có điều cô không có cái gan đó nên chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Lâm Phàm đang lái xe thuận miệng nói: “Vui cái gì vậy? Cô nói xem vì sao cha cô sao lại đem cô vứt đi như thế, lại còn đi dạo khắp nơi cùng với Điền Thân Côn vậy chứ?”
Ngô U Lan cười hì hì nói: “Cha tôi tuổi cũng đã lớn rồi, không dễ gặp được một người lão đệ như thần côn. Hai người bình thường đều sẽ uống rượu, nói chuyện phiếm. Nhưng mà hiện tại, có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên anh đưa tôi về nhà đó nha.”
“Có phải cảm thấy mình rất hạnh phúc?” Lâm Phàm cười nói. Chút tâm tư của Ngô U Lan hắn còn không biết sao. Có điều phải nói thật là Ngô U Lan thực sự rất xinh đẹp, khi không nói chuyện thì lộ ra vẻ rất lạnh lùng nhưng khi nói chuyện thị lại lộ ra vẻ đáng yêu, thuộc loại người có hai tính cách.
Ngô U Lan cũng không thấy ngượng ngùng, đáp: “Đúng vậy! Nếu như có thể mỗi ngày đều được anh đưa về như vậy, chắc chắn sẽ càng hạnh phúc!”
Lâm Phàm nghiêng mặt tỏ ý cười: “Cô đang nằm mơ sao? Tiền xăng rất đắt đó!”
“Hả? Làm gì có chứ, nếu như mỗi ngày đều đưa tôi về thì tiền xăng này tôi sẽ lo, tôi còn có thể trả anh phí đi đường. Nếu mà mỗi tối còn có thể nhìn thấy mỹ nữ đẹp như tôi, buổi tối khi anh đi ngủ chắc chắn cũng sẽ rất vui đó!” Mười ngón tay của Ngô U Lan đặt trên đùi, nhẹ nhàng gõ gõ giống như đang chờ đợi kết quả vậy.
Trong lòng Lâm Phàm thầm cười, rõ ràng là muốn chuyển chủ đề: “Xem ra, hai người ở trong tiệm của tôi cũng đã lâu rồi nhỉ, hai người chuyển đến đây chủ yếu cũng là do cha cô muốn giúp cô thay đổi vận mệnh. Bây giờ tôi thấy vận mệnh của cô đã dần dần thay đổi rồi đó, ở trong cửa hàng chắc chắn cũng rất nhàm chán. Nếu như một ngày nào đó muốn rời đi thì cứ nói với tôi một tiếng.”
Ngô U Lan ngơ người, trong mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi, sau đó kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: “Làm gì có! Vận mệnh của tôi còn chưa tốt hơn, gần đây không hiểu sao hay vấp ngã, còn đụng phải bàn. Trên đùi bên kia còn có rất nhiều vết bầm tím nữa đây.”
“Thật hay không vậy?” Lâm Phàm mỉm cười hỏi, rõ ràng là có chút không tin. Trên đời này nếu bản thân nhận mình xem bói đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất. Vận mệnh của Ngô U Lan đã thay đổi tốt, hiện tại đã không khác gì người bình thường rồi. Cho dù bây giờ rời khỏi mình sau này cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, sẽ không tai bay vạ gió thậm chí tuổi già cũng rất mỹ mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận