Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 950: Ý của ông là không muốn hủy chứ gì?

“Lâm đại sư, đây là Hà Minh Huy tổng giám đốc của chúng tôi.” Trần Vận Y nói.
Bây giờ Lâm Phàm mới phát giác hóa ra Hà Minh Huy chính là thằng cha bị mình đẩy ra một bên: “Tôi ở đâu á? Tôi ở trong phố Vân Lý đến, tôi nói cho anh biết, hai người này là bạn của tôi. Anh muốn làm gì hả?”
“Lâm đại sư?” Hà Minh Huy ngạc nhiên, cẩn thận nhìn kỹ, má nó đúng thật là Lâm đại sư rồi.
Vẻ mặt lập tức thay đổi, nở một nụ cười thật tươi: “Thì ra là Lâm đại sư, hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Đừng nói hiểu lầm. Giờ tôi hỏi anh, hai người này là bạn tôi, anh muốn làm gì họ?” Lâm Phàm hỏi.
Hà Minh Huy hơi bối rối.
Lâm đại sư này không dễ chọc, người Thượng Hải ai cũng biết Lâm đại sư rất lợi hại.
Nhưng đối với người khí phách ngang tàng như Thường thiếu gia và Thân thiếu gia thì thằng oắt này chả là cọng lông gì, muốn làm gì đây?
Hà Minh Huy không hiểu nổi hoàn cảnh lúc này, sao hai người Trần Vận Y có thể quen biết Lâm đại sư được chứ? Hai người này là người ở thủ đô mà.
Hơn nữa anh ta đã hiểu rõ vấn đề hiện nay, Lâm đại sư xuất hiện ở đây dĩ nhiên là đến vì hai người này.
Hà Minh Huy ngờ vực hỏi: “Lâm đại sư, hai người bọn họ là bạn của anh sao?”
“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu, sau đó nhìn một trong hai người, có lẽ đúng là hai người này.
Thường thiếu gia ở bên cạnh lên tiếng, giọng không hề bình tĩnh: “Hà tổng, chuyện này là sao đây?”
Bây giờ đầu óc Hà Minh Huy quay cuồng, hai bên đều không dễ chọc, Lâm đại sư không dễ chọc, Thường thiếu gia càng không. Mẹ nó, chuyện này thật khó giải quyết.
“Thường thiếu gia đừng gấp, cứ yên tâm. Đây là Lâm đại sư rất nổi tiếng ở Thượng Hải, nghệ sĩ thuộc công ty tôi là bạn của Lâm đại sư nên cái này….” Hà Minh Huy không giải thích thẳng thắn nhưng hàm ý rất rõ ràng, chuyện này cứ vậy thôi, hai người chọn người khác là được.
Có thể bấu víu vào tất nhiên cầu còn không được, nhưng đôi khi phải xem hoàn cảnh đã.
Có lẽ người ngoài không rõ nhưng bản thân Hà Minh Huy sao không biết nhân vật như Lâm đại sư, đây chính là người rất lằng nhằng.
Đặc biệt điều làm người ta lo lắng chính là Lâm đại sư rất trâu bò, anh ta không muốn trêu vào.
Không nói đến đám nhà giàu bạn hắn, chỉ riêng trình độ y thuật, hacker các loại, khó nói về sau không phải nhờ vả người ta.
Bây giờ Lâm đại sư đích thân xuất hiện ở đây, ý tứ rất rõ ràng, tôi đã tới, anh còn muốn giữ bạn tôi à?
“Lâm đại sư?” Thường thiếu gia liếc Lâm Phàm, sau đó khinh thường nói: “Không biết, tôi không quan tâm hắn ta là Lâm đại sư hay là Lâm chó điên gì. Hà tổng, ông nói thử xem chuyện này ông giải quyết thế nào? Chúng tôi không phải từ thủ đô đến đây để ngắm cảnh.”
Hà Minh Huy chửi thề trong lòng tám trăm lần, chuyện này mấy người muốn gì hả?
Không phải muốn hại chết anh ta đấy chứ?
“Ha ha, hai người các người đến đây để xxx à? Tôi nói cho các người biết, tôi chẳng quan tâm các người đi đâu xxx, nhưng các cô ấy là bạn tôi, các người phải giữ chặt đạn của mình trong nòng, đừng bắn loạn xạ linh tinh.” Lâm Phàm khinh thường nói.
Mả cha nó!
Hà Minh Huy nhìn Lâm đại sư, không nghĩ Lâm đại sư nói chuyện thô tục vậy, đây là nói huỵch toẹt thẳng ra, vốn dĩ không hề nể mặt đối phương.
Trần Vận Y và Lạc Đan nhìn Lâm Phàm, vô cùng cảm động. Các cô không nghĩ đến Lâm đại sư thật sự quan tâm chuyện của các cô. Tình huống bây giờ chỉ cần người sáng suốt là có thể thấy, rõ ràng không dễ giải quyết.
Quả nhiên Thường thiếu gia và Thân thiếu gia không nhịn nổi nữa: “Mẹ nó, mày nói gì hả?”
Lâm Phàm không thèm nhìn hai người: “Hà tổng, để tôi nói một câu. Hai người bạn của tôi muốn hủy hợp đồng với ông, ông tính hủy thế nào?”
Hà Minh Huy sửng sốt, sau đó lúng túng đáp: “Lâm đại sư, hợp đồng đã ký sao có thể hủy được, cậu nói đúng không?”
“Ý của ông là không muốn hủy chứ gì?” Lâm Phàm nhìn chằm chằm Hà Minh Huy, lúc này trong lòng Hà Minh Huy hơi run rẩy nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Lâm đại sư, chính tay các cô ấy ký hợp đồng. Nếu muốn hủy thật sự vậy thì cứ xử lý theo hợp đồng. Tôi không hề ép buộc ai cả.”
Mặc dù Hà Minh Huy không muốn đắc tội Lâm Phàm nhưng không có nghĩa anh ta sợ đối phương, hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, cho dù có kiện thì phần thắng cũng nghiêng về anh ta.
Sao có thể vì đối phương nói một câu là có thể hủy hợp đồng được, vậy chẳng phải khoản đầu tư trước đây của anh ta đều đổ sông đổ bể hết à?
Chưa kể bây giờ có lẽ Thường thiếu gia và Thân thiếu gia đã giận, nếu mình còn nhịn e rằng phải đắc tội đối phương, lúc đó sợ rằng cuộc sống của mình sẽ không an lành.
Thường thiếu gia và Thân thiếu gia không nghĩ tới đối phương nói chuyện mà không nhìn thẳng vào họ, bọn hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Cuối cùng mày là thằng nào? Mày có biết bọn tao là ai không? Tao nói cho mày biết, chuyện hôm nay đã quyết định, ai đến cũng không thay đổi được gì đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận