Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 468: Theo hay không theo

Đám người vây xem cũng thở dài ngao ngán.
Bọn họ rất ít khi thấy Trần Lực Hào tới nơi này đánh bài. Lúc trước kia ở tiệm làm tóc, Trần Lực Hào có chủ động đề nghị đánh bài nhưng đều bị bọn họ cự tuyệt. Tuy nhiên lúc này Trần Lực Hào đề nghị, bọn họ lại đồng ý. Dù sao thì đã lâu cũng không chơi, vậy thì chơi vài ván đi.
Nhưng sao có thể nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện này, Lực Hào khi đánh bạc và Lực Hào khi chưa đánh bạc căn bản là hai loại người, khác biệt quá lớn.
Bọn họ biết lúc Lực Hào đánh bạc là lúc anh ta điên cuồng nhất nhưng cũng không ngờ lại điên cuồng đến như vậy. Nhiều năm trôi qua rồi mà tính cách này vẫn không thay đổi.
Lúc này, Lâm Phàm đứng ở phía sau Vương Minh Dương, Vương Minh Dương quay đầu: "Đợi lát nữa sẽ kết thúc.”
Lâm Phàm: "Không sao đâu, anh cứ từ từ chơi.”
Rất nhanh, cũng không biết đã theo bao nhiêu lượt.
Hai người còn lại cũng đều xem bài rồi sau đó hạ bài. Ngay cả những đôi nhỏ cũng hạ hết. Nếu như không phải có Trần Lực Hào ở đây, bọn họ còn có thể chơi một chút xem thử vận khí gì đó, nhưng hiện tại bọn họ không muốn nữa.
Trần Lực Hào nhìn Vương Minh Dương: "Anh Vương, anh xem bài hay là tôi xem bài?”
Vương Minh Dương cười nói: "Tôi xem bài đi, xong ván này tôi sẽ không chơi nữa.”
Trần Lực Hào cười nói: “Được rồi, tuy nhiên anh muốn xem bài thì tôi cũng phải xem qua bài mới được, ván cuối cùng nên đương nhiên là muốn quyết tử một lần.”
Vương Minh Dương chậm rãi nhìn một chút, một cái sảnh, cũng không lớn. Sau đó anh ta ném hết tiền mặt lên bàn: "Được, anh cũng xem bài đi, một ván cuối cùng rồi chấm dứt, đừng gây náo loạn.”
Trần Lực Hào nở nụ cười, sau đó cũng chậm rãi nhìn bài, nhất thời sắc mặt hơi đổi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười đắc ý.
"Anh Vương, nếu đã như vậy, tôi chơi hết luôn. Xe của tôi, có cổ phần của tôi, một ván này sẽ định thắng bại."
Vương Minh Dương hơi đổi sắc mặt: "Lực Hào, có cần thiết phải vậy không?”
Vợ của Lực Hào xông lên: "Cuối cùng thì anh muốn gì đây hả? Đây là anh Vương của anh đấy! Có phải anh không nghĩ tới hay không?”
Trần Lực Hào liếc mắt một cái: "Tôi thấy người không nghĩ tới là cô mới đúng."
“Anh...."
Lâm Phàm giờ phút này vỗ vỗ bả vai Vương Minh Dương, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Để tôi xem một chút bài của anh là gì.”
Vương Minh Dương cảm thấy không sao cả, Lâm Phàm một tay sờ lên ba lá bài, trên mặt tươi cười, ngón cái nhẹ nhàng nhấc lên, ba lá bài phát ra thanh âm thanh thúy, sau đó lại ấn bài xuống.
"Cũng không tệ lắm đâu, người ta nguyện ý đánh cuộc thì anh cứ đi theo đi." Lâm Phàm cười nói.
Vương Minh Dương mỉm i cười, sau đó cầm bài lên, không để ý liếc mắt một cái, chuẩn bị hạ bài. Nhưng lúc này, khi thấy rõ ba lá bài, anh ta lại sửng sốt, dụi dụi mắt, dường như là nhìn không rõ.
Sau đó anh ta liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, biểu tình có chút kinh ngạc.
Lâm Phàm chỉ mỉm cười, cũng không nói gì.
Trần Lực Hào tự tin nói: "Anh Vương, anh có theo nữa không, tất cả tài sản của tôi đều ở đây.”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, bọn họ cảm giác Trần Lực Hào chơi có chút quá. Đã nói là chơi giải trí, cuối cùng lại phát triển đến trình độ này, đây là muốn biến chơi thành thật.
"Lực Hào, tất cả mọi người đều là bạn bè, quen biết không ít thời gian, cậu đánh bạc cùng mấy người Vương Minh Dương mà cứ như vậy…”
"Đúng vậy, một không khí tốt như vậy bị anh làm cho áp lực thế này, anh nói xem vì sao chứ?"
Mọi người khuyên giải, tình huống này bọn họ đã trải qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghiêm trọng như vậy.
Phát triển đến tình hình như hiện tại, tên Lực Hào này lại dám đánh cược cả tài sản bản thân.
Đây chính là chơi lớn.
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm, lại đưa mắt nhìn về phía Trần Lực Hào, sau đó lại nhìn về phía vợ Lực Hào, cúi đầu. Anh ta vuốt ba lá bài trong tay, giống như đang suy nghĩ.
"Không có gì đâu, đánh bạc không phải là như thế này sao?" Trần Lực Hào nói, sau đó nhìn về phía Vương Minh Dương: "Anh Vương, anh định như thế nào....”
Vương Minh Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy.
"Tôi bỏ, không chơi nữa. Lực Hào tôi muốn nói với cậu một câu, đánh bạc cũng được nhưng đừng như vậy. Đánh cược nhỏ thì vui vẻ, đánh cược lớn thì tổn thương thân thể, anh cứ đánh cược như vậy thì một ngày nào đó sẽ xong đời."
Trần Lực Hào nở nụ cười: "Anh Vương, tôi không ngốc. Nếu không có sức, tôi có thể chơi như vậy sao? Cho anh xem bài một chút, cũng không để cho mọi người nghĩ rằng tôi đang lừa gạt mọi người.”
Ba lá bài được vung ra.
Rõ ràng là....
Ba lá K.
Mà lúc này, Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Vương Minh Dương, sau đó cũng mỉm cười.
Trần Lực Hào quăng bài lên bàn, cả đám người đều kinh ngạc, không nghĩ tới cuối cùng bài lại như thế này. Sau đó, tất cả đều cảm thấy Vương Minh Dương may mắn vì đã không theo ván bài này, nếu không thì phải thua thảm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận