Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1049: Một đám mục nát

Bên trong là một mảnh hào nhoáng rực rỡ vô cùng, với vô số doanh nhân tụ hội.
Khi Lâm Phàm bước vào, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn.
“Người này chính là thần y?”
“Quả nhiên giống y như đúc với ảnh trên Weibo, còn trẻ như vậy.”
“Tính mạng của Mã Gia đang nắm trong tay hắn ta.”
“Không đúng, tôi thấy ngược lại là tính mạng hắn ta mới đúng là nằm trong tay của Mã Thanh Châu thì có.”
“Đúng vậy, đây là nơi nào chứ, hắn không tới Thanh Châu có lẽ vẫn còn giữ được cái mạng của mình, nhưng hiện tại đã bước chân tới đây, còn có thể thoát được sao?”
“Ai da, nếu như tôi là cậu ta, nhất định sẽ vô cùng tử tế, quan hệ thật tốt với Mã Gia. Sau đó con đường thăng quan tiến chức sẽ rộng lớn, ở Thanh Châu này không ai dám chọc hắn nữa.”
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút đi. Nếu như lần này quan hệ giữa thần y và Mã Gia tốt đẹp, chúng ta cũng phải tranh thủ cơ hội giao lưu với hắn ta một phen. Dù sao có ai là không bị bệnh, quan hệ với một tay bác sĩ lành nghề, cũng coi như một lần mua bảo hiểm.”
“Đúng, đúng, có lý."

Lưu Nhâm: “ Thần y, xin mời vào, Mã Gia đợi ngài đã lâu.”
"Ha ha!" Đúng lúc này, Mã Thanh Châu từ xa mới đi tới, bước chân vững vàng khí thế phi phàm. Ở đây, ông ta đích thật có phong phạm là người đứng đầu.
“ Nhìn sao, nhìn trăng sáng, nhưng trong lòng lại ngóng trông thần y mòm mỏi, cuối cùng ngài cũng tới!” Bên ngoài Mã Thanh Châu giả bộ không tệ, trên mặt mang theo nụ cười, vươn tay muốn bắt tay Lâm Phàm. Lần gặp mặt trước kia không được hòa thuận, cho nên lần thứ hai này coi như làm lại từ đầu.
Dù sao tên thần y này cũng là kẻ hám tiền, chỉ cần tìm được nhược điểm, vậy thì dễ xử lý thôi.
Đặc biệt là cái ham mê tiền bạc này, chính là một nhược điểm trí mạng.
Mã Thanh Châu thiếu cái gì thì thiếu, nhưng chắc chắn là không thiếu tiền. Gã muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, cả cái Thanh Châu này, núi vàng núi bạc sừng sững ở đây đều là chỗ dựa vững chắc của gã.
Lâm Phàm vẫn bất động, căn bản là không hề có ý định bắt tay với Mã Thanh Châu.
Thời khắc này, không khí hiện trường đột nhiên bị đè nén xuống.
Trong con mắt của mọi người, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mã Gia đích thân giơ tay lên bắt, nhưng người kia thế mà lại không động tí nào. Thậm chí những người đứng nhìn xung quanh còn cảm thấy lúng túng, quả thực bọn họ chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.
“Bất tay thì bỏ đi, Lâm Phàm tôi chỉ bắt tay với bạn bè tốt mà thôi, còn ông… chưa đủ tư cách.”
Lâm Phàm hờ hững nói, căn bản chẳng quan tâm xem sắc mặt của Mã Thanh Châu đang khó coi đến mức nào.
“ Mày…” Mã Thanh Châu đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy, tức giận đến mức muốn xông ra đánh chết người trước mặt, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
Những người xung quanh đều bị chấn động rồi.
“ Mẹ nó, thằng nhãi này đang đi tìm chết sao?”
“ Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi đều không thể tin. Không ngờ lại có người dám nói như vậy với Mã Gia, như này cũng quá là khủng bố rồi đó."
"Xong đời, thằng nhãi này chết chắc rồi, Mã Gia là ai, chẳng lẽ còn có thể không biết. "
"Kể cả thằng nhãi này có chữa lành bệnh tình cho Mã Gia, e là cũng sẽ không có kết quả gì tốt."
Đám người Vương Sơn Hà đứng bên cạnh Mã Gia, lúc nghe lời thằng nhóc nói ra không khỏi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm nhiều thêm mấy cái.
Bình tĩnh.
Đây là thứ mà bọn hắn cảm nhận được trên người kẻ kia, chỉ là không biết hắn ta dựa vào sức mạnh gì mà có thể bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì bệnh tình của Mã Gia, chỉ có hắn ta mới chữa khỏi được sao?
Nếu như chỉ vẻn vẹn như vậy thì vẫn còn chưa đủ, chờ bệnh tình Mã Gia khỏe rồi, thằng nhãi này còn có giá trị gì nữa đâu, đến lúc đó thì thảm khỏi phải bàn.
Là một kẻ không thể kết giao.
Một kẻ ngu ngốc, đầu óc ngu si. Cho dù có thủ đoạn cải tử hồi sinh thì bọn họ cũng không muốn kết giao. Bởi vì bọn hắn mãi mãi không biết được, những kẻ như thế này mai sau nếu chọc phải chuyện gì không biết chừng có lôi mình vào hay không.
Lúc này Mã Gia nở nụ cười, giống như là không thèm để ý chút nào: “ Thần y không hổ là thần y. Có chí khí, Mã Thanh Châu tôi đúng là khâm phục, nào, xin mời vào.”
Hiện tại ông ta đã không muốn nhiều lời với thằng nhãi này nữa, chỉ cần bệnh tình của ông ta được chữa khỏi, vậy thì việc đầu tiên phải làm chính là để cho nó quỳ xuống trước mặt mình. Phải để cho hắn hối hận vì những gì đã nói ra, và trả một cái giá thật lớn.
Đi tới chỗ nghỉ ngơi, mọi người đều ngồi xuống.
Những vị khách mời kia mặc dù ai nấy đều nói chuyện riêng của mình, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại đá xéo sang bên chỗ Mã Gia.
Bọn họ không biết lát nữa lại có chuyện gì xảy ra.
Mã Thanh Châu: “ Thần y, cậu xem yến tiệc này như thế nào?”
Lâm Phàm cười ha hả nói: “Một đám mục nát mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận