Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 626: Phiền phức lại tới

Lâm Phàm không nghĩ đến Hàn Lục lại ở đây, ngay từ đầu khi nhìn thấy tên này hắn còn hơi kinh ngạc. Xem ra cái tên này cũng rất kiên nhẫn, muốn bái sư đến phát rồ, nhưng bây giờ hắn phát hiện tình huống có vẻ đã khác.
“Bây giờ không muốn bái sư à?” Lâm Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Lục lắc đầu: “Không, bây giờ tôi đã phát hiện tôi sinh ra là để phục vụ cho xã hội. Hiện nay tôi muốn dạy những đứa trẻ này tập võ.”
Lâm Phàm vỗ vai Hàn Lục: “Tốt lắm, nguyện vọng của anh thật vĩ đại. Tôi rất ủng hộ anh.”
Hàn Lục gật đầu: “Chẳng qua nếu đại sư có bất kỳ ý kiến gì có thể nói với tôi, chắc chắn tôi sẽ không từ chối.”
“Anh cứ yên tâm, tôi không có ý kiến gì cả.” Lâm Phàm cười nói.
Vương Minh Dương đứng bên cạnh vỗ vai Lâm Phàm: “Lát nữa ký chứ?”
Lâm Phàm cười nói: “Không gấp, từ từ chúng ta đến cũng được.”
Nhóm người Hà Thừa Hàn đang chỉ huy công nhân khiêng đồ, lần này vật dụng chuyển đến khá nhiều, từ máy tính, quần áo, đồ chơi đến các loại sách vở. Với năng lực của bọn họ thì cũng không thể chuẩn bị đầy đủ được.
“Những vật dụng bên đó đem qua đây, đừng chồng sách quá cao, giá sách gắn chặt vào tường đi, đừng để lúc bọn nhỏ đùa giỡn đụng phải.”
“Khi lắp máy tính phải để ý đường dây điện. Không được lắp dây nổi, lắp dây điện ngầm xuống hết cho tôi, phải làm hệ thống chống giật nữa.”
“Đống đồ chơi thiếu nhi bên đó phát cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một cái đi.”

Xung quanh rất huyên náo, tất cả mọi người đều bận rộn, các ông chủ kinh doanh đang đùa giỡn với lũ trẻ.
Lâm Phàm hít một hơi thật sâu: “Tôi vào nhà bếp đây, hôm nay công việc bận rộn quá.”
Vương Minh Dương cười nói: “Tôi đã đợi bữa tiệc này lâu lắm rồi. Tôi nói với họ là đồ ăn cậu làm siêu ngon nhưng họ không thèm tin tôi, để lát nữa phải cho họ sáng mắt ra.”
Lâm Phàm vui vẻ nói: “Không phải anh nghĩ là các anh sẽ được ăn đấy chứ?”
Đột nhiên Vương Minh Dương bừng tỉnh: “Ừ nhỉ, đám nhóc này đông như vậy, chúng ta phải dành cho tụi nó ăn chứ. Nhưng mà tôi nghĩ tôi chỉ ăn vài miếng chắc bọn nhỏ không từ chối đâu.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ cười: “Chỉ có anh mới giành ăn với mấy đứa nhỏ thôi.”
“Ai bảo cậu làm đồ ăn ngon như vậy làm gì?” Đây không phải nịnh hót mà là nói thật, tay nghề của người anh em này không thể nào diễn tả nổi, mỹ vị trần gian, không ai có thể so bì. Nếu hắn chịu mở nhà hàng làm đầu bếp thì muốn trở thành nhà hàng nổi tiếng nhất thế giới chỉ là chuyện nhỏ. Tất nhiên anh ta biết anh em mình không thích mở nhà hàng nên cũng không nói ra nói vào làm gì.

Ở trong một chiếc xe thương vụ bên ngoài.
Kim Dương đã bị lột sạch quần áo, sắc mặt hằn học nói: “Quá đáng, thật là đáng ghét. Đám người này dám đối xử với tôi như vậy.”
Quản lý cũng vô cùng giận dữ: “Sao anh ta dám làm như vậy? Dù sao anh cũng là người của công chúng. Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu đoạn phim đó phát ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến mức độ nào.”
“Bốp!” Kim Dương quăng điện thoại đang cầm trên tay xuống gầm xe: “Theo anh bây giờ nên thế nào? Tôi đã trở thành trò cười của người ta rồi.”
Những nữ minh tinh khác đã rời khỏi từ lâu, dù các cô bị người ta mắng chửi nhưng không có bất kỳ tổn thương nào cũng không hề bị lột sạch quần áo mất hết thể diện như Kim Dương.
Quản lý nói: “Chuyện này bắt buộc phải điện thoại cho công ty để công ty đứng ra giải quyết, nếu không đến mai khi tin tức phát ra, bất kể thế nào cũng ảnh hưởng rất lớn đến anh. Hằng ngày tôi nhắc anh tập thể hình thì anh không nghe, bây giờ bị người ta lột hết quần áo, lòi hết cả mỡ ra. Mấy tấm ảnh mà anh khoác lác trên Weibo sẽ bị lật tẩy ngay.”
Kim Dương chịu chết: “Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện này đâu. Không được, tôi không thể tha cho hắn ta được. Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho chị Chương nhờ chị ấy xử lý giúp tôi. Ở Thượng Hải này, chị Chương là người có mối quan hệ rộng và nhiều bạn bè nhất, nếu chuyện xấu này của tôi bị phanh phui thì chị ấy là người bị ảnh hưởng lớn nhất.”
Quản lý: “Thôi cũng chỉ còn cách này.”

Lúc này ở trong phòng, cả nhóm người tụ tập lại một chỗ, mỗi đứa trẻ đều có người chơi đùa. Từ sau khi phá được tập đoàn lừa bán trẻ em lần trước, có không ít đứa trẻ lục tục được nhận lại. Tuy nhiên trong viện phúc lợi trẻ em vẫn còn không ít đứa trẻ ở lại, đồng thời đôi khi sẽ có thu nhận vài đứa vào thêm.
“Trời ơi, sao thơm quá vậy? Mùi thơm ở đâu bay ra không biết nữa?”
“Chẳng lẽ là thức ăn hôm nay à? Vương Minh Dương nói hôm nay chúng ta có lộc ăn, không biết là ý gì đây?”
Những đứa trẻ kia vẫn hào hứng nô đùa với người lớn, hôm nay đám nhỏ nhận được rất nhiều quà, những món quà này rất có sức hấp dẫn với chúng. Khi chúng ngửi được mùi thơm bay đến, cả đám nhóc bắt đầu hưng phấn hẳn lên, chúng nhớ đến vào một ngày kia ở tháng trước đã từng ngửi được mùi này.
“Dọn thức ăn lên thôi…” Các ông chủ cửa hàng bưng từng phần món ăn đẹp mắt và thơm ngon từ trong bếp ra ngoài.
Vương Minh Dương cười nói với mọi người: “Mấy người đừng ăn vụng đó nha, mấy món này là cho bọn nhỏ, nhưng mà mấy người có thể ăn một miếng thôi. Tài nấu nướng của Lâm đại sư không phải có tiền là có thể ăn được đâu.”
Hà Thừa Hàn ngạc nhiên hỏi: “Thật hả? Sao anh nói có vẻ khó tin thế nhỉ?”
Vương Minh Dương cười nói: “Khó tin gì mà khó tin, đợi anh ăn một miếng rồi biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận