Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 590: Ăn gan hùm mật gấu

Ở một góc bên cạnh có một người thanh niên đang bị đánh, nằm trên mặt đất co người lại trong tư thế ôm đầu để bảo vệ bản thân.
“Tụi mày, con mẹ nó ăn trúng gan hùm mật gấu rồi phải không?” Lâm Phàm đá mỗi tên một cước, cứu được Chu Gia Tài ra. Thế nhưng trên cơ thể hai người cảnh sát này đều đầy là thương tích, toàn thân trên dưới đều giống nhau, cũng không khác biệt cho lắm.
Trung đội trưởng Khâu đang đánh nhau lập tức giận dữ hét: “Nếu không phải là mày đang mặc cảnh phục thì hôm nay mày sẽ bị đánh chết đó.” Sau khi nói xong những lời này thì hắn ta lùi ra phía sau, cầm vài món đồ lên, quay trở về chỗ cũ.
“Các người gây cản trở người thi hành công vụ làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, còn có tập kích chúng tôi nữa, tốt nhất là hai người ngoan ngoãn một chút cho tôi đi.” Thái độ của Trung đội trưởng Khâu vô cùng phách lối, cũng không hề xem trọng hai người cảnh sát này chút nào.
Nhậm Tuấn làm cảnh sát mười mấy năm, cũng chưa từng gặp phải tình huống thế này. Hơn nữa, loại chuyện như thế này anh ta chỉ thấy ở trên tin tức, chưa từng nghĩ tới tự mình sẽ nếm trải chuyện này.
Nhậm Tuấn chỉ vào những người này: “Những người này thực sự là thổ phỉ mà.......”
Trung đội trưởng Khâu nhìn thẳng Nhậm Tuấn mắng: “Mày nói cái gì? Đợi chút nữa áp giải tụi mày lên xe rồi tao sẽ đi tìm cục trưởng của tụi mày. Đến lúc đó tao muốn hỏi thử xem tụi mày dựa vào cái gì làm ảnh hưởng đến việc thực thi pháp luật của tao.”
Những người dân xung quanh đều cầm điện thoại di động ghi lại hết những cảnh tượng này. Bọn họ đều cũng một suy nghĩ, những người này cũng quá hống hách rồi, hơn nữa cũng dám phách lối ở trước mặt cảnh sát như thế, thậm chí đã không thể dùng từ ‘phách lối’ để mô tả, mà phải dùng từ ‘vô pháp vô thiên’ mới đúng.
Bây giờ, Lâm Phàm nghĩ nhất định mình phải đứng ra thôi, chuyện này chắc chắn sẽ tạo thành tin nóng, hơn nữa mình phải tìm cách để lọt vào ống kính nhiều nhất có thể. Việc này không chỉ giúp giữ vững chính nghĩa, mà còn có thể lên trang đầu nữa, một mũi tên trúng hai con nhạn đúng là một chuyện tốt.
Lâm Phàm nhìn những người đang ở trước mặt: “Lá gan của tụi mày cũng lớn quá đó? Tụi mày biết hai người bọn họ là ai không? Mà cũng dám ra tay nữa.”
Trung đội trưởng Khâu: “Bọn tao chỉ là bảo vệ bộ mặt đô thị thôi, phía trên bọn tao còn có sếp lớn, cũng chính là cục trưởng. Chuyện này không liên quan đến hai người, đừng cản trở bọn tao thi hành công vụ.”
Triệu Chung Dương đang livestream: “Các anh em ơi xem nè, mấy tên này kiêu ngạo quá rồi, làm phiền mọi người nhanh chóng share chương trình này lên trên mạng đi, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ của những tên này.”
“Con mẹ nó! Ông đây cũng làm quản lý trật tự đô thị nè. Ông cũng không thèm làm đồng nghiệp với bọn mày đâu.”
“Quá ngạo mạn! Thật sự là quá ngạo mạn.”
“Bây giờ tôi xem như đã hiểu rồi, tại sao lá gan của bọn họ lại lớn như vậy. Thì ra bọn họ dựa vào sếp lớn ở bên trên, có nhân vật đứng đầu hậu thuẫn đó nha.”
“Ui là trời! Bây giờ các lãnh đạo đều vì thành tích nên không việc gì là không làm. Cưỡng chế làm đẹp thành phố, phá vỡ những công trình không đạt tiêu chuẩn, thu hút doanh nghiệp đầu tư. Cuối cùng biến toàn bộ những việc đó thành thành tích cá nhân, luôn xem nó như bàn đạp, nếu có người nào gây cản trở thì xem như đang chống đối với bọn họ.”
“Vị lầu trên này nói rất đúng, hiện tại tôi đã biết vì sao những người này lại dám sử dụng bạo lực và quyền thế như vậy, thì ra là như thế.”
“Vấn đề này hơi phiến diện rồi, lãnh đạo đương nhiệm của thành phố Thượng Hải thực sự rất tốt đó. Tôi nghĩ những thứ này người cũng chỉ hiện tượng cá biệt mà thôi, tưởng cầm lông gà làm lệnh tiễn sao.”
...
Trung đội trưởng Khâu chỉ thẳng vào mặt của Triệu Chung Dương quát: “Tụi mày đang quay cái gì, xóa video cho tao nhanh lên.”
Hiện tại có Lâm đại sư ở đây, cho nên Triệu Chung Dương không hề sợ hãi chút nào: “Tôi quay đó thì sao? Người quang minh chính đại không làm việc trái với lương tâm thì không sợ người khác quay. Các anh còn muốn cướp điện thoại di động của tôi nữa sao? Tôi nói cho các anh biết, đó là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.”
Mấy ông chủ cửa hàng của phố Vân Lý ở bên cạnh nói: “What the fuck! Tụi mày đừng khinh người quá đáng, cùng lắm thì bọn tao chơi tới bến với tụi mày.”
“Con mẹ nó! Anh cầm dao làm gì vậy, mau trả về chỗ cũ đi, đừng gây thêm phiền phức cho ông chủ nhỏ nữa, chúng ta cầm chổi là được rồi.”
“Tôi không phải là sợ lúc nữa đánh nhau, chúng ta sẽ chịu thiệt thòi sao.”
“Trả về chỗ cũ nhanh đi, cầm cây chổi kia lại đây, đừng gây mâu thuẫn cho ông chủ nhỏ.”
...
Sĩ khí của các ông chủ cửa hàng đã dâng cao, bọn họ không sợ hãi chút nào, toàn thể mọi người đều đứng sau lưng của ông chủ nhỏ. Nếu như đám người này dám xông lên, bọn họ cũng hoàn toàn không sợ hãi.
Bây giờ Lâm Phàm sắp nhịn không được nữa rồi, hắn rất muốn sử dụng một loạt tuyệt chiêu để tống cổ bọn người này đi chỗ khác.
Trong đó có một tên đàn ông nhanh chóng bước lên nói: “Đưa điện thoại cho tôi nhanh lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận