Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 781: Viện trưởng ra mặt

Triệu Minh Thanh gật gật đầu. Tình hình hiện tại khiến cho ông ta nhức đầu hoài nghi liệu trung y có phải là tiên thuật hay không đây... Mặc dù ông ta cũng chưa đạt đến trình độ này, nhưng khi nhìn lão sư khám bệnh dường như bệnh tật gì cũng không thành vấn đề khiến ông cũng có chút sợ hãi.
Khâu Kiệt thở ra một hơi: “Bệnh nhân tới ngày càng nhiều.”
Trương Đồng Đồng gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước còn không có ai mà giờ đã có mười mấy người rồi.”
Hai người họ mặc dù không hiểu phương pháp chẩn đoán hiện tại là như thế nào, nhưng đều ghi chép lại rất cẩn thận. Theo họ thấy những ghi ghép này sẽ là bảo vật vô giá của trung y.
Bọn họ có thể đi cùng với viện trưởng và Lâm lão sư như vậy, thật sự quá tốt!
Người qua đường ngày càng nhiều, hầu như mọi người đều dừng lại để xem xem có chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi người ta biết được đây lại là tự nguyện khám bệnh miễn phí thì đều vô cùng ngạc nhiên!
Từ góc độ bọn họ mà nói, chuyện này có chút không giải thích được. Bên cạnh lại là Bệnh viện Nhân dân, khám bệnh thì sao không vào bệnh viện mà khám lại khám ở đây chứ, thật không tưởng tượng nổi, huống hồ lại là trung y nữa chứ.
Không phải bọn họ coi thường trung y, mà họ chỉ cảm thấy trung y không lợi hại bằng Tây y. Nếu chữa bệnh bằng trung y thì hiệu quả sẽ chậm hơn hay nói cách khác là sẽ đau đớn hơn nhiều.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Tin tức về vị thần y bên ngoài cổng bệnh viện Nhân dân tới khám chữa bệnh miễn phí đã lan truyền trong khu điều trị nội trú.
Nhiều bệnh nhân khi nghe đến đều cảm thấy bán tín bán nghi. Nhưng khi chứng kiến những bệnh nhân khi đó nhập viện cùng họ đang thu dọn đồ đạc để xuất viện thì rất sửng sốt.
Nhiều y tá của bệnh viện cũng phát hiện ra sự việc kì lạ này.
“Hôm nay có chuyện gì vậy, sao lại có nhiều bệnh nhân làm thủ tục xuất viện thế này?”
“Không biết nữa, toàn bộ bệnh nhân phòng 805 đều xuất viện cả rồi. Hơn nữa lúc đó tôi còn nhìn thấy sắc mặt họ tốt hơn lúc trước rất nhiều.”
“Tôi nghe mọi người nói có bác sĩ đang khám chữa bệnh miễn phí ở ngoài cổng bệnh viện. Có rất nhiều bệnh nhân đã qua đó khám, sau khi trở về lập tức làm thủ tục để ra viện, không muốn nằm viện nữa.”
“Không đời nào! Bác sĩ ngồi trước cổng bệnh viện khám bệnh ư? Đây là Bệnh viện Nhân dân đó, lại có thể là ai chứ?”
“Tôi cũng không rõ. Y tá trưởng đã báo cáo việc này với viện trưởng rồi, nếu cứ tiếp tục như này thì người trong khu điều trị nội trú sẽ rời đi hết mất.”
Phòng viện trưởng.
Y tá trưởng vội vã đi vào, gấp gáp nói: “Viện trưởng, không ổn rồi. Một lượng lớn bệnh nhân đã xuất viện. Tình hình cụ thể chúng tôi không biết tại sao nữa.”
Viện trưởng nghe đến đây thì cảm thấy sửng sốt: “Bệnh nhân đã ra viện gần hết rồi sao? Chẳng lẽ bệnh viện xảy ra chuyện gì?”
Y tá trưởng lắc đầu: “Không phải, hiện tại tôi cũng không rõ tình huống cụ thể. Đã có hơn mười bệnh nhân làm thủ tục ra viện, hơn nữa các bệnh nhân này trước đó bệnh tình đều rất nghiêm trọng.”
Viện trưởng trầm lặng chốc lát: “Hay họ đã từ bỏ việc điều trị rồi?”
“Không giống, nghe các y tá bên dưới nói khi bệnh nhân làm thủ tục đều rất vui vẻ, có vẻ rất phấn khởi.” Y tá trưởng trả lời.
Viện trưởng bèn nhấc điện thoại lên gọi cho bác sĩ phụ trách khu điều trị nội trú: “Bác sĩ Lý, tình hình bên ông là sao? Tại sao bệnh nhân lại ra viện hết vậy?”
Bác sĩ Lý cũng hoang mang: “Viện trưởng, tôi cũng muốn báo cáo với ông về chuyện này. Tôi nghe nói bên ngoài cổng bệnh viện của chúng ta có một nhóm bác sĩ tự xưng là khám chữa bệnh miễn phí, y thuật rất lợi hại. Rất nhiều bệnh nhân đều đã qua đó khám, khám xong khi quay lại lập tức làm thủ tục xuất viện.”
“Nhảm nhí, cho dù lợi hại đến mấy cũng có thể có hiệu quả ngay tức khắc sao? Mau kêu y tá trấn an đám bệnh nhân đó, tôi ra xem đó là ai mà lại dám ở trước cổng bệnh viện làm trò lừa đảo như vậy! Cả đám nhân viên bảo vệ ở đó nữa, tại sao không đuổi bọn họ đi!” Giọng điệu của Viện trưởng có chút tức giận.
Đây là Bệnh viện Nhân dân, sao có thể cho phép loại chuyện hoang đường như này xảy ra cơ chứ!
Nếu có vấn đề gì xảy ra thì bệnh viện của họ cũng thật là xui xẻo. Cho dù không phải nhân viên hay bác sĩ của bệnh viện bọn họ nhưng bên ngoài đều đã lan truyền loạn lên như vậy thì cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Trước cổng viện.
Lâm Phàm viết vào đơn thuốc: “Mỗi ngày uống 3 lần sáng trưa tối, hòa cùng 3 bát nước mỗi lần, theo tôi thì chỉ cần uống hai tuần bệnh sẽ hết hoàn toàn. Nếu như ông vẫn không yên tâm có thể cách 3 ngày lại tới bệnh viện kiểm tra một lần.”
“Không không, khi bác sĩ vừa châm cứu cho tôi thì tôi cảm thấy cơ thể đã thoải mái hẳn lên. Mới đầu nghe người khác nói tôi vẫn không tin nhưng giờ thì tin rồi. Cách dùng thuốc tôi đã nhớ kĩ rồi, mỗi ngày nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ.” Bệnh nhân kia hào hứng nói.
Ông ta đã nằm viện được một tháng rồi, bệnh trạng tốt xấu thất thường khiến ông ta lo lắng muốn chết.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Ông ta thấy sau khi được vị bác sĩ này chữa trị, bệnh tật đều hết hẳn rồi.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của người bệnh. Bệnh còn chưa khỏi hẳn nên vẫn cần dùng thuốc đều đặn để điều dưỡng thân thể.
Với danh hiệu thần y do các bệnh nhân phong tặng, Lâm Phàm lại bình thản đón nhận, hắn vốn là thần y mà, chả có gì sai cả!
“Các người đang làm gì thế này?” Đúng lúc này, một giọng nói lớn và nghiêm nghị từ bên phải truyền đến.
Viện trưởng cùng với một đám bảo vệ vội vã chạy tới.
Ông ta buộc phải dừng tình huống này lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận