Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 896: Hóa ra hoạt động này là do Lâm đại sư đề xuất

Có người phản bác: “Cậu không biết không có nghĩa là người khác không thể biết.”
“Đúng vậy.”
Trương Minh Hạo khinh thường cười nói: “Vậy các cậu biết sao?”
Tất cả mọi người đều mua tranh nhưng không ai chú ý đến tình huống trong bức tranh.
"Cậu nói đây là lừa đảo, vậy cậu có chứng cứ gì nói đó là lừa đảo chứ, lỡ đâu đây là thật thì sao?”
“Đúng vậy.”
Trương Minh Hạo cười haha: “Tôi tin tưởng mắt nhìn của tôi, còn các cậu có thấy bài nhận xét của tôi trên Wechat chưa. Bây giờ nó đang thịnh hành trên mạng, đã có không ít người tin tưởng nó, không ngờ các sinh viên chuyên nghiệp như các cậu cũng không nhìn ra, thật sự rất đáng tiếc.”
Có người nhìn thoáng qua lập tức kinh ngạc nói: “Bài nhận xét này là của cậu viết?”
Trương Minh Hạo dương dương tự đắc nói: “Thế nào? Viết cũng không tệ phải không.”
“Cậu còn đắc ý à, cậu có chứng cứ gì nói đây là giả, cậu có biết phát ngôn như vậy sẽ khiến rất nhiều người hiểu lầm hay không?”
“Mẹ kiếp! Hóa ra là cậu viết, không biết đầu óc cậu nghĩ gì nữa, cậu có chứng cứ sao?”
"Đây là hoạt động công ích là làm việc thiện, sao cậu có thể bôi nhọ như vậy?"
Cô gái đứng bên cạnh Trương Minh Hạo phản bác lại:”Các người làm gì vậy, anh Hạo làm sao? Chẳng lẽ tự do ngôn luận cũng không được à?”
“Đây là tự do ngôn luận sao? Cái này chính là bịa đặt, tạo thành một luồng dư luận tồi tệ.”
Trương Minh Hạo lắc đầu: “Tôi lười nói nhiều với các cậu, tháng sau tôi sẽ đi theo viện trưởng Hồng để học tập, các người cứ ở đây từ từ học đi.”
Nói đến đây mọi người cũng không phản bác nữa, đây là chuyện bọn họ ngưỡng mộ nhất. Chỉ là họ không hiểu người như viện trưởng Hồng tại sao lại để ý tên Trương Minh Hạo này, vừa ích kỷ tự đại lại không coi ai ra gì.
Đinh đong.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của học viện vang lên.
“Chào các bạn sinh viên, tôi là viện trưởng Hồng, bây giờ tôi có thông báo.”
Mọi người nghe được giọng nói này lập tức kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong ấn tượng của bọn họ viện trưởng Hồng chưa từng đọc thông báo bao giờ...
“Bạn học Trương Minh Hạo của khoa vẽ Quốc họa, lập tức xóa bỏ những nhận xét sai sự thật trên WeChat ngay. Việc mua tranh giá một tệ là hoạt động công ích từ thiện, thế mà một sinh viên được giáo dục có trình độ cao của học viện mỹ thuật lại truyền ra lời nhận xét khiến mọi người phải tức giận. Trong khi không có bất kỳ chứng cứ nào, thật sự làm cho người ta đau lòng. Đồng thời bản thân tôi cũng hủy bỏ ý tưởng thu nhận người này làm đệ tử, cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Thông báo kết thúc.
Trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Xôn xao!
“Mẹ kiếp, tình huống gì đây? Lời vừa rồi của viện trưởng Hồng có ý gì?”
"Còn cần phải suy nghĩ sao? Viện trưởng Hồng biết những phát ngôn của Trương Minh Hạo này nên tức giận, không hề nể mặt mà trực tiếp phát thanh thông báo trong trường. Bây giờ chỉ sợ tất cả mọi người trong trường học đều biết chuyện này.”
“Ha ha, vui tay vui mắt, vui quá hóa buồn, báo ứng đã đến.”
“Mua tranh giá một tệ vốn là hoạt động công ích, cũng chỉ có những người có trái tim đen tối mới có suy nghĩ xấu xa như vậy."
Trương Minh Hạo ngây người tại chỗ, dường như không phản ứng kịp.
Tình huống này là như thế nào?
Anh ta bị viện trưởng Hồng phê bình.
Lại còn hủy bỏ ý định nhận mình là đồ đệ.
Chuyện này sao có thể.
Cô gái bên cạnh đột nhiên đứng cách Trương Minh Hạo rất xa, giống như sợ bị rước họa vào thân.
Trương Minh Hạo nhanh chóng lấy điện thoại ra để xóa bỏ bài viết kia, sau đó chạy thẳng ra ngoài cửa: “Viện trưởng Hồng, thầy nghe em nói...”
Trong phòng vẽ tranh.
Mọi người lập tức cười to: “Ha ha, cái này là tự làm tự chịu...”

Trong trại tạm giam.
Lâm Phàm vừa gọi điện thoại cho viện trưởng Hồng, rốt cuộc lão Hồng nghĩ như thế nào mà thu nhận người như vậy làm đồ đệ, thật sự khiến cho người ta rất tức giận.
Sau đó mở Wechat ra, hiển nhiên hắn mà không nói gì thì là chuyện không thể nào rồi.
“Bây giờ tôi đã tiếp quản viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, vì thiếu tài chính mà bọn trẻ cũng cần được giáo dục cho nên tôi mới đề xuất việc mua tranh giá một tệ. Về phần nói tranh là có người vẽ thay, tôi muốn nói có phải các người bị thiểu năng trí tuệ hay không hả? Tôi là một thành viên của hiệp hội Quốc hoạ, nên tôi dạy bọn trẻ học vẽ Quốc họa, học tinh hoa văn hóa của đất nước. Các người học nghệ không tinh thì đừng nên nghi ngờ bọn trẻ, nếu các người ở trước mặt tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh các người đến mức thân tàn ma dại rồi đó. Tôi hơi nóng tính nên cũng không nói nhiều nữa, nếu các người thích tranh của bọn trẻ thì có thể nhích tay một cái, một tệ của mọi người sẽ rất quan trọng đối với bọn trẻ, cảm ơn mọi người nhiều."
Nhìn những gì mình viết, Lâm Phàm cảm thấy rất tốt.
Vốn dĩ muốn viết cái gì đó tốt một chút nhưng sự cuồng bạo trong người không thể khống chế được, mở miệng thì phun ra ngoài ngay lập tức. Bây giờ đã viết xong cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể đăng lên.
Đông đảo các cư dân mạng thấy tình huống này thì sợ ngây người.
“Mẹ kiếp, Lâm đại sư đang ở trong tù lại đăng Wechat.”
“Con mẹ nó, hóa ra hoạt động này là do Lâm đại sư đề xuất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận