Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 721: Hiệp hội ra mặt

Thủ đô, tại một ngôi biệt thự nào đó.
Lúc này Nguyệt Thu Cư Sĩ cẩn thận lấy ra một bức tranh, trải phẳng trên bàn, đắc ý nói: “Đừng có động vào, bức tranh này là tất cả đối với tôi, là điểm chí mạng của tôi. Nếu không phải là mấy người thì tôi sẽ không cho xem đâu.”
Đào Thế Cương ở một bên cười, nói: “Bây giờ lão Nguyệt coi bức tranh này như bảo vật gia tộc, không phải ông ấy sợ không bảo vệ tốt nó thì e là các ông không có cơ hội chiêm ngưỡng nó đâu.”
Các đại sư của Hiệp hội Quốc họa sau khi thấy bọn họ trở về từ Thượng Hải thì cứ tủm tỉm cười suốt cả ngày. Ban đầu bọn họ tưởng ông ấy vui mừng vì sắp tổ chức triển lãm nhưng sau đó mới biết, hóa ra là vì ông đã có được một bức họa tuyệt tác.
Mọi người nghe thấy ‘bức họa tuyệt tác’ thì không tin, dẫu sao bọn họ cũng là những đại sư về Quốc họa, một bức tranh đều được vô số người tranh giành. Để một bức Quốc họa có thể gọi là “Tuyệt tác" thì rốt cuộc là đẹp đến mức độ nào? Dù có tranh cãi thế nào đi chăng nữa, họ cũng phải tận mắt nhìn thấy, nếu không trong lòng bọn họ cảm thấy không phục.
Bây giờ, Nguyệt Thu Cư Sĩ mở bức tranh ra, mọi người lập tức xông tới.
Vừa nhìn thấy nó, các vị đại sư trong giới Quốc họa đã hoàn toàn bị hình vẽ trong tranh hấp dẫn.
Trong đó, một vị đại sư của về Quốc họa chuyên nghiên cứu vẽ tranh hoa điểu bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên.
“Bức tranh này…”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười đắc ý nói: “Sao nào? Bức tranh xuất hiện rồi, liệu trên đời này có bức tranh hoa điểu nào có thể so sánh với nó không?”
Lời Nguyệt Thu Cư Sĩ nói có chút ngông cuồng nhưng mọi người vẫn không khỏi trầm trồ gật đầu.
“Quan niệm nghệ thuật của bức tranh này rất sâu sắc, tràn ngập ‘tinh khí thần’, chúng ta nghiên cứu cả đời, không phải chỉ vì muốn đạt được đến cảnh giới này hay sao? Thật không ngờ đời này tôi còn có thể nhìn thấy một kiệt tác như thế này.”
“Các tác phẩm được mọi người truyền từ đời này qua đời khác cũng như vậy, nhưng dường như nếu so sánh với bức tranh này thì chênh lệch vẫn quá lớn.”
“Tranh này do ai vẽ thế? Ký tên là Lâm đại sư, Lâm đại sư này là ai?”
Thấy mọi người đều bị bức tranh này thu hút, Nguyệt Thu Cư Sĩ không khỏi ngẩng đầu lên, hỏi: “Bức tranh này thế nào?”
“Rất đẹp, xứng đáng được xưng là tuyệt tác."
“Lão Nguyệt, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc đây là tác phẩm của ai?”
“Lão Nguyệt, mối quan hệ giữa chúng ta thì không cần phải nói nữa nhỉ? Ông ra giá đi, nhường lại bức tranh này cho tôi nhé.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ dùng hai tay cản lại: “Cái này thì không thể được, bức tranh này là vô giá, tương lai tôi có thể tiến xa hơn nữa hay không đều phụ thuộc cả vào bức tranh này. Chúng ta đều biết, tuy quan niệm nghệ thuật trong tranh của cổ nhân sâu sắc, không đạt đến đỉnh, nhưng lại có giá trị văn hóa vô cùng cao. Xét về mặt chất lượng, tôi nghĩ bức ‘Bách điểu triều phượng’ này còn cao hơn một bậc”.
“Nó vừa có thần, vừa có ý nghĩa lại thú vị. Đây quả thực là một tác phẩm xuất sắc.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ yêu thích không nỡ buông tay, ngày nào cũng ngắm nghĩa bức tranh, ông chỉ hận không thể nằm ngủ trên đó để có thể cảm thụ hết hết ý cảnh trong đó và đột phá bình cảnh của bản thân.
“Lão Nguyệt, người này có phải là người của hiệp hội chúng ta không thế?” Một ông lão trong đó hỏi, ông ta nhìn bức tranh này mà thèm. Đúng như lời lão Nguyệt nói, bức tranh này quả thực là vô giá, chất lượng và quan niệm nghệ thuật đạt đến trình độ tuyệt đối.
Chỉ có điều trong giới Quốc họa, hình như bọn họ chưa từng nghe thấy nhân vật nào lợi hại như này.
Nguyệt Thu Cư Sĩ lắc đầu: “Không phải thế, nếu như các ông gặp được người đó, chắc chắn sẽ bị sốc”.
Đào Thế Cương đã quá quen tính cách của lão Nguyệt, nhưng vẫn cầm điện thoại lên xem tin tức. Đột nhiên, ông ấy thảng thốt kêu lên một tiếng.
“Lão Nguyệt, ông mau tới đây xem đi.” Đào Thế Cương kinh ngạc nói: “Lâm đại sư đến thủ đô, bởi vì đánh nhau với minh tinh nên đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi."
“Cái gì?” Nguyệt Thu Cư Sĩ sững sờ, có chút không phản ứng kịp, lập tức cướp lấy điện thoại. Vừa liếc nhìn một cái đã không thể chần chừ thêm nữa, ông lập tức cẩn thận cất bức tranh vào két sắt rồi nói: “Lão Đào, chúng ta mau đến đồn cảnh sát cứu Lâm đại sư thôi.”
….
Đồn cảnh sát.
Điện thoại reo lên không ngừng.
Đầu nhân viên trực điện thoại như sắp nổ tung, anh ta nhấp một ngụm trà để thư giãn: “Đám fan hâm mộ này thật sự quá đáng sợ, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tất cả đều nói rằng muốn kẻ đánh người phải bị kết án tù chung thân.”
Một nhân viên trực điện thoại khác lớn tuổi hơn một chút nói: “Bọn trẻ bây giờ thật là haizz… đúng là hết thuốc chữa, bi kịch cho quốc gia mà.”
Nhân viên trực điện thoại nói: “Cuộc xâm lược văn hóa trước đây và việc các minh tinh hiện tại xâm lấn có ảnh hưởng rất lớn tới tâm hồn bọn nhỏ. Trong đó có một số ít minh tinh là tam quan bất chính làm ra các hành vi không thể chấp nhận được. Còn có một số minh tinh đang nổi lên làm ảnh hưởng giới trẻ, đây cũng chính là những quả bom hẹn giờ. Mà bây giờ là thời của chủ nghĩa tư bản đầy thực dụng, bọn họ sẽ không cân nhắc đến những chuyện như thế này đâu, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, làm gì quan tâm đến hệ lụy gây ra cho thế hệ trẻ chứ.”
“Trước đây tôi từng theo dõi Kim Huyn Min, hắn ta là một người rất ngạo mạn. Sau khi bắt đầu nổi tiếng ở Trung Quốc thì tỏ ra rất coi thường các minh tinh của nước ta, chỉ cần nhìn mấy gameshow mà hắn tham gia thì sẽ thấy. Không hiểu tại sao giới trẻ lại thích hắn ta đến thế.”
“Lý do rất đơn giản, chỉ cần đẹp trai là được.”...
……
Lâm Phàm và vương Minh Dương ở lại đây, được chiêu đãi thức ăn ngon, nhân viên điều tra cũng không làm khó Lâm Phàm. Có điều đây không giống như những vụ ẩu đả bình thường, người bị đánh là một ngôi sao Hàn Quốc danh tiếng ở Trung Quốc đang vào lúc đỉnh cao, cho nên bọn họ chưa thể thả hai người đi được.
Nếu như bọn họ thả người ra, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Kỳ lạ, sao Vân Cương vẫn chưa đến bảo lãnh cho chúng ta nhỉ.” Vương Minh Dương có chút khó hiểu.
“Vội cái gì, cứ đợi đi.” Lâm Phàm không nóng không vội, cũng chẳng để chuyện này vào trong lòng.
Lúc này, bên ngoài đồn cảnh sát.
Ba chiếc xe đậu ở trước cửa.
Người ở trong ba chiếc xe đó bước xuống, nhìn nhau, chẳng ai quen biết ai.
Cảnh sát ở cửa ngăn bọn họ lại: “Các anh là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận