Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 362: Bớt nói giỡn về người anh em của tôi đi

Lúc này Vương Minh Dương lên tiếng.
Tài xế trực tiếp dừng lại ở bên đường.
Ngô Vân Cương sửng sốt vội vàng nói : “Sao vậy ? Đang làm gì thế?”.
Vương Minh Dương nghiêm túc nhìn Tôn tổng : “Tôn Liên Dân lời này ông tốt nhất không nên nói, ông có tiền có thể đập tiền vào người khác, nhưng trước mặt anh em của tôi, đừng nói chữ này. Nói như vậy chính là sỉ nhục anh em của tôi, cũng xem như là sỉ nhục tôi! Tôi cảnh cáo ông, nếu còn nói như vậy nữa đừng trách tôi trở mặt”.
Sắc mặt Tôn Liên Dân có chút tức giận, đây là có ý gì? Cảnh cáo mình sao?.
Ngô Vân Cương vội vàng hòa giải : “Ai da! Hai vị đại ca à, mọi người đang làm gì vậy, lão Vương đừng có tức giận nữa, lão Tôn chỉ đang nói giỡn thôi mà. Lão Tôn, anh đừng nói như vậy, Lâm đại sư là ân nhân của tôi, còn có thể bị sỉ nhục bởi vì tiền sao? Anh đừng nói như vậy thêm lần nào nữa”.
Vương Minh Dương hừ một tiếng, anh ta biết Tôn Liên Dân trong lòng không thoải mái, nhưng vì cân nhắc đến cảm xúc của Ngô Vân Cương nên chỉ làm một cách hời hợt. Nhưng hiện tại thì hay rồi, ở trong xe lại nói đến việc đập tiền vào anh em của tôi, ông ta nghĩ có bao nhiêu tiền chứ.
Tôn Liên Dân trong lòng không thoải mái nhưng cố nén lửa giận trong lòng, rồi lại cười nói : “Vương tổng đừng tức giận chỉ là đùa một chút thôi”.
“Lái xe”
Vương Minh Dương khịt mũi rồi nói: “Bớt nói giỡn về người anh em của tôi đi.”.
Phố Vân Lý !
Lâm Phàm cầm lấy điện thoại của Triệu Chung Dương, hiện tại đang phát sóng trực tiếp.
Tôi dưới bầu trời: “Lâm đại sư, tôi muốn vì những đứa trẻ này làm chút việc, anh nói tôi nên tìm ai?”.
Tiểu thiếu hiệp: “Tôi cũng thế, về sau tôi không thưởng cho anh Dương nữa, tôi sẽ để dành tiền tiết kiệm để làm một số việc tốt”.
Marilyn tiểu Manh: “Anh Dương dù là nam thần của tôi, nhưng tôi phải từ bỏ thôi, tôi cũng muốn làm một số việc có ý nghĩa”.
Long Uyên Bí Cảnh: “Quá đỉnh …, mọi người đang muốn nghịch thiên rồi sao…”.
Lâm Phàm nhìn thấy bình luận trên màn hình thì cười ha hả: “Thật ra những loại chuyện thế này đều có thể tận lực đi làm, ví dụ như trong phạm vi quê nhà của mọi người, ở đâu có viện phúc lợi v.v… đều có thể đến đó quyên góp, tiền không cần nhiều, chỉ cần có tấm lòng là tốt rồi. Có thể quyên góp sách, đồ chơi, tất cả đều được. Mà sự giúp đỡ lớn nhất chính là đối xử tốt với những người khuyết tật như một người bình thường, nếu như mọi người có thái độ thương cảm với họ, thì đó lại là làm tổn thương họ rồi”.
Bình luận lập tức bùng nổ trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều cảm thấy Lâm đại sư nói có lý. Đồng thời trong phòng phát sóng bọn họ cũng cảm thấy có chút ấm áp nên mọi người đều cảm nhận tràn đầy năng lượng tích cực.
Triệu Chung Dương xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp: “Về sau một phần ba thu nhập từ phát sóng trực tiếp tôi sẽ quyên góp cho viện phúc lợi trẻ em, mọi người nói xem anh Dương giỏi không…”.
Nhưng mà điều làm Triệu Chung Dương đau lòng là mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ chú ý đến Lâm đại sư, một chút cũng không nhớ đến anh ta.
“Anh Dương, anh mau tránh ra, chúng tôi muốn gặp Lâm đại sư”.
“Anh Dương những cái này là chúng ta quyên góp cho đám trẻ, anh chắc chắn không được tham ô, những cái này chúng tôi giao cho Lâm đại sư giám sát đấy”.
“Đúng vậy Lâm đại sư, anh cần giám sát tốt đấy, anh Dương có thể xảo trá đó…”.
Triệu Chung Dương nhìn thấy bình luận thì giả vờ đau lòng sau đó đi tới chỗ cẩu gia Nicholas: “Nhóc à, bọn họ đều không có tin ta, xem ra chỉ có mình nhóc tin ta”.
Cẩu gia Nicholas đang nằm sấp nghỉ ngơi hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại đổi sang hướng khác rồi lại gục đầu xuống, trực tiếp phớt lờ Triệu Chung Dương.
Lâm Phàm hướng camera điện thoại vào Triệu Chung Dương, khi cư dân mạng nhìn thấy màn đó thì cười phá lên.
“Buồn cười quá ngay cả con chó cũng phớt lờ anh Dương nữa.”
Ngay lúc này Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sau đó đưa điện thoại cho Triệu Chung Dương.
“Lâm đại sư…” Ngô Vân Cương vẫn chưa vào đến nhưng tiếng đã nghe thấy rồi.
Lâm Phàm không nghĩ đến Ngô Vân Cương lại đến sau đó hắn đứng dậy rồi đứng đợi ở cửa: “Ngô tổng, việc ở thủ đô đã giải quyết xong chưa?”.
Ngô Vân Cương cười nói: “Xong việc rồi nên ngay lập tức đến Thượng Hải để gặp Lâm đại sư đây.“
Vương Minh Dương lúc này cười nói: “Chúng ta vào trong rồi nói, lần này lão Ngô đến là để đặc biệt cảm ơn, lần trước vội vàng rời đi không kịp cảm ơn cậu”.
Lâm Phàm xua tay: “Khách sáo làm gì, chỉ cần không sao là tốt rồi”.
Tôn Liên Dân đứng bên cạnh nhìn Lâm đại sư, thanh niên trẻ như vậy có thể làm nên chuyện chứ. Nếu không phải vì những chuyện của Ngô Vân Cương ông ta đã tự mình nhìn thấy thì nếu như không phải là Ngô Vân Cương ông ta chắc chắn không tin. Lúc đứng bên cạnh, ông ta một lời cũng không nói mà chỉ nhìn xung quanh, cửa hàng rất nhỏ, bên trong tiệm cũng đơn giản nhưng mà những người trong tiệm rất kỳ quái.
Hai ông già, một người tóc hoa râm, một người có vẻ ngoài dung tục, còn có một thanh niên trẻ đang phát sóng trực tiếp, chỉ có một cô gái trông không tệ nhưng lại không biết nhìn chút nào, có khách đến mà không biết mời trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận