Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1055: Đây còn là người sao

Mã Thanh Châu không chút do dự nổ súng, mà nòng súng là nhắm xuống mặt đất, nhất thời một lỗ đen nho nhỏ bốc lên khói trắng: “ Tao sẽ không nói lại lần thứ hai. Mày mà không quỳ xuống, vậy thì tí nữa sẽ là nằm xuống đấy. Mã Thanh Châu tao giết người ở đây cũng chẳng có bất kỳ vấn đề gì, mà mày thì sẽ chết ma không biết quỷ không hay!”
Bên ngoài một mảng ồ lên.
“Nổ súng, bên trong đã nổ súng!”
“Rốt cuộc là tình huống gì thế, đến cùng ai là người nổ súng?”
“ Lời này không phải thừa thãi quá sao? Đương nhiên là Mã Gia nổ súng rồi, ở đây ai còn có thể cầm súng cơ chứ?”
“ Ai thử lén nhìn trộm xem, rốt cuộc là có người chết hay không?”
“Anh dám nhìn lén sao? Bị Mã Gia biết được thì hôm nay chỗ này phải có thêm một cái xác đấy.”
Mọi người đều là những nhân vật có máu mặt ở Thanh Châu, ở trước mặt người bình thường đương nhiên là sẽ cao ngạo vô cùng. Thế nhưng ở trước mặt Mã Gia thì lại giống như một đứa trẻ.
Dám nhìn lén Mã Gia làm việc, chết đều không biết tại sao mình chết. Huống hồ chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ không có ai dám truyền ra bên ngoài.

Trong phòng.
Mã Gia nghĩ mình có thể ăn chắc Lâm Phàm cho nên trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
“Quỳ xuống! Nếu mày chữa trị bệnh cho tao thì tao còn có thể cho mày một con đường sống, còn có thể cho mày mười triệu làm thù lao. Nhớ cho kỹ, làm người thì phải thức thời, kẻ không thức thời vốn đều chết rất thảm đấy!” Mã Gia lạnh giọng nói.
Nếu như không có nhận được kiến thức võ hiệp, Lâm Phàm thật sự bị cây súng này hù sợ. Nhưng bây giờ, hắn có cả trăm loại biện pháp để giết chết tên Mã Thanh Châu này trong nháy mắt.
Nhưng mà hắn không thích giết người.
Hết thảy đều cần phải làm quan minh chính địa mới được.
Lúc này Lâm Phàm mở bàn tay và nói: “ Ông có tin hay không, chỉ cần một bàn tay này là tôi có thể đánh bay một viên đạn?”
“Quỳ xuống!” Mã Gia tức giận nói.
Đối với Lưu Nhâm mà nói thì tên thần y trước mắt này chính xác là một kẻ điên, lấy bàn tay đánh bay viên đạn sao? Nằm mơ giữa ban ngày à.
Mã Gia nhìn thấy tên nhãi này không có chút sợ hãi nào, căn bản là không thèm nghe chỉ thị của mình, thậm chí còn đang đi về phía mình.
“ Đứng lại! Tao ra lệnh cho mày đứng lại!” Mã Gia gầm lên.
Lâm Phàm từng bước từng bước tiến về phía Mã Gia, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ài, quên mất, phải biểu diễn cho ông xem một màn mới được.”
“ Muốn chết sao? Mày thực sự nghĩ rằng Mã Thanh Châu tao không dám nổ súng à? Quỳ xuống cho tao!” Mã Gia đương nhiên sẽ không để cho Lâm Phàm chết, dù sao khi hắn chết rồi thì bệnh của ông ta phải làm sao đây.
Bởi vậy ông ta nhắm nòng súng vào đầu gối Lâm Phàm, chuẩn bị khiến cho Lâm Phàm phải quỳ xuống.
Bằng!
Tiếng Súng vang lên.
Lâm Phàm có chút không vui, giơ chân phải lên đá thẳng vào viên đạn đang bay đến.
Keng!
Tiếng kim loại vang lên trong phút chốc, chân phải của Lâm Phàm bộc phát ra tia sáng giống như cương khí, viên đạn bắn tới cũng không thể làm xi nhê gì mà còn bị bật ra ngoài.
“Làm sao có thể?” Mã Gia cùng Lưu Nhâm trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt, cả hai người hoàn toàn ngây dại.
Dùng chân đá bay một viên đạn? Chuyện này…
Lâm Phàm chỉ vào đầu của chính mình và nói: “ Mã Gia, tôi cho ông một cơ hội nữa, bắn vào chỗ này này, bắn chết được thì coi như ông giỏi.”
Thanh âm của Mã gia có chút run rẩy: “ Mày đến cùng là người hay quỷ?”
“Đến cùng là người hay là quỷ?”
Bằng!
Mã Gia bắt đầu hoảng loạn, lại kéo cò súng một lần nữa. Tiếng súng lại vang lên.
Lâm Phàm tùy tiện giơ tay lên, vỗ vào không khí, một viên đạn vốn dĩ có thể xuyên thấu thân thể con người đã bị đánh bay ra ngoài.
Trợn mắt há mồm!
Lưu Nhâm và Mã Gia cả hai cùng trợn tròn mắt. Thậm chí ngay cả tay cầm súng cũng đã bắt đầu run rẩy.
Đây còn là người sao?
Có thực lực thật là tốt.
Đây chính là ý nghĩ bây giờ Lâm Phàm, mình bây giờ có thể nói là siêu nhân rồi, những người bình thường này khi đối mặt với mình thì chẳng phải là tự đi tìm chết hay sao?
Thế nhưng may thay hắn là phe chính nghĩa.
Nếu như hắn không phải là người chính nghĩa, vậy thì thế giới này xong đời.
Hoàn toàn bo tay, hết cứu nổi.
Ông đây chính là kẻ vô địch!

"Mày rốt cuộc là ai?" Hai tay Mã gia không tự chủ được bắt đầu run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn vĩnh viễn sẽ không tin tưởng được một màn vừa mới diễn ra.
Lâm Phàm nở nụ cười: “ Nghe cho kỹ, tôi tên là Chính Nghĩa Phi Phàm, là khắc tinh của mấy người. Mấy người làm biết bao nhiêu chuyện ác, còn hãm hại cả huynh đệ tốt của tôi nữa, bây giờ tôi không xử lý các người thì các người nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt sao?”
"Nhân tiện, mấy người đã bao giờ nhìn thấy một vị thần chưa?"
Nghe thấy từ này, hai người Mã Thanh Châu và Lưu Nhâm đều ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận