Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 958: Có người muốn nhảy lầu

Đến giờ vào học.
Bọn Lý Dương ngồi ở phía sau lớp học đọc tiểu thuyết. Về phần giáo viên trên bục giảng thì họ không thèm để ý, mà giáo viên cũng sẽ không quản bọn họ.
Đây là nước sông không phạm nước giếng, tất cả mọi người đều không có chuyện gì.
Tiết này là môn ngữ văn, giáo viên chủ nhiệm nhướng mày: "Trần Lượng đâu rồi?"
Các bạn cùng lớp trong lớp nhìn nhau, bọn họ biết Trần Lượng bị bọn Lý Dương dạy dỗ nhưng không ai dám nói.
"Không biết."
"Vừa mới vào lớp, em vẫn còn nhìn thấy mà."
"Em cũng không biết."
Giáo viên chủ nhiệm hơi nghi ngờ. Thành tích của Trần Lượng rất tốt, cũng rất chịu khó, chỉ là tính cách quá hướng nội, không thích nói chuyện. Nhưng lúc nào cũng hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ của giáo viên.
“Lý Dương, cậu có biết Trần Lượng đi đâu không?” Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Lý Dương. Mấy tên nhóc này chính là sâu mọt trong trường học. Nhưng mà trong nhà có chút năng lực nên đi vào từ cửa sau, cả ngày không học hành gì, thật sự kéo chân sau của cả lớp.
Lý Dương lắc đầu: "Không biết, em cũng chưa từng gặp cậu ấy, có thể là cậu ấy trốn học rồi."
Giáo viên chủ nhiệm lạnh lùng nói: "Cho dù cậu có trốn học thì người ta cũng sẽ không trốn học."
Lý Dương da thô thịt dày, tuyệt đối không thèm để ý, dù sao có nói như thế nào thì cậu ta cũng cứ là không biết.
"A!"
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
"Có người muốn nhảy lầu."
"Đó là ai, sao lại ở trên mái nhà?"
Nghe thấy tiếng la hét, tất cả các bạn cùng lớp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Khi nhìn thấy thiếu niên ngồi trên nóc tầng sáu, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Trần Lượng, cậu đang làm gì vậy?"
......
Sự việc có học sinh muốn nhảy lầu lập tức thu hút sự chú ý của toàn trường.
Một số học sinh vốn đang học, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào thì không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy bóng người trên nóc tòa nhà đối diện thì họ đều hoảng sợ mà hét to.
"Giáo viên, bên kia có người muốn nhảy lầu."
"Mẹ nó, là ai vậy? Rốt cuộc là bị làm sao đấy?"
Các giáo viên tựa vào cửa sổ, khi nhìn thấy bóng người trên nóc tòa nhà cũng vội vàng buông sách xuống, để lớp trưởng phụ trách trật tự lớp học rồi gấp gáp chạy ra ngoài xem.
Trên mái nhà.
Trần Lượng lau nước mắt nhìn về phía trước. Tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng thật ra trong nội tâm đã sớm xúc động.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy mình không thích hợp ở chỗ này. Tất cả mọi người ở đây đều đang khinh thường cậu ta.
Hơn nữa nghĩ đến việc bị sỉ nhục hôm nay, cậu ta có một loại xúc động. Loại xúc động này đã xuất hiện trong đầu thì không thể xua đi.
Các giáo viên và học sinh ở tầng dưới thảo luận.
"Đây là học sinh của lớp nào?"
"A, đây không phải là Trần Lượng lớp sáu sao, cậu ấy học rất tốt, sao lại muốn nhảy lầu?"
“Thầy Trương, học sinh của thầy bị làm sao vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm Trương Huy của Trần Lượng nhìn thấy Trần Lượng trên nóc nhà thì sắc mặt trắng bệch. Ông ta mặc kệ giáo viên xung quanh hỏi thăm, mở miệng gọi to: "Trần Lượng, em mau xuống đây, có chuyện gì thì nói với thầy, đừng có làm chuyện ngu ngốc."
Trần Lượng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Thầy Trương vội vàng quay vòng tại chỗ, ông ta cũng không biết nên làm gì nữa: "Nhanh, báo cảnh sát, báo cảnh sát."
Giáo viên xung quanh cũng cuống quýt, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Đây là một việc lớn, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì vô cùng khó xử.
Ở phía xa.
Lý Dương nhìn mái nhà, trên mặt cười lạnh.
“Anh Dương, tên này lại dám nhảy lầu?”
Lý Dương khinh thường cười: "Chỉ bằng nó á? Cho nó mười lá gan nó cũng không dám. Chắc chỉ là đang hù dọa người ta mà thôi. Chờ nó xuống rồi xem xem tao sẽ làm thế nào."
"Anh Dương, đây không phải đùa đâu, sao em cứ cảm thấy nguyên nhân của việc này là do chúng ta vậy?"
Lý Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Nguyên nhân gì mà do chúng ta chứ? Liên quan gì? Đừng nói bậy, xem rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì."
Lúc này, hiệu trưởng nhà trường đi ra.
"Thầy Trương, đây là tình huống gì? Sao học sinh trong lớp học của thầy lại nhảy lầu?" Hiệu trưởng tới đây cũng vô cùng bối rối. Nơi dạy dỗ, giáo dục con người, làm sao có thể phát sinh loại chuyện này chứ!
Nếu điều này xảy ra thì ông ta gặp xui rồi.
Thầy Trương lắc đầu: "Hiệu trưởng, tôi cũng không biết. Lúc tôi lên lớp mới phát hiện Trần Lượng không có ở đó nhưng cũng không nghĩ tới cậu ấy... cậu ấy."
"Còn nói cái gì nữa, mau khuyên cậu ta đi xuống đi." Hiệu trưởng cuống quít nói.
Thầy Trương không nghĩ nhiều, cất giọng gọi: "Trần Lượng, em đừng kích động. Bây giờ thầy lên nói chuyện với em nhé." Sau khi nói xong lời này, ông ta đã vội vàng chạy lên lầu.
Ở lối đi tầng sáu có một chiếc cầu thang sắt. Đây là đường dẫn lên nóc tòa nhà. Cánh cửa phía trên không khóa. Ai nào có thể nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Leo lên mái nhà.
Thầy Trương đứng cách xa một đoạn: "Trần Lượng, nghe lời thầy em quay lại đây đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận