Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1034: Mã Thanh châu, một tay che trời

Lúc này, điện thoại của Lâm Phàm vang lên
Là một số lạ.
"Alo! Ai vậy?”
"Lâm thần y, xin chào, tôi là Mã Mục Phong ở Thanh Châu."
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, không ngờ Mã Mục Phong lại chủ động gọi điện thoại tới, thật đúng là kỳ quái.
"Ồ, thì ra là Mã Thanh Châu, có chuyện gì không?"
"Thần y, tôi muốn mời cậu đến chữa bệnh cho tôi, cậu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì tôi đều có thể đáp ứng."
Lâm Phàm nở nụ cười: "Có năng lực lớn như vậy? Yêu cầu nào cũng có thể đáp ứng hay sao? ”
"Lâm thần y, có lẽ cậu còn chưa hiểu rõ Mã Thanh Châu tôi là ai. Nếu được thì cậu có thể đến Thanh Châu một chuyến để tôi cho cậu cảm nhận một chút." Trong lời nói của ông ta tràn đầy sự tự tin, sự tự tin trí mạng.
Lâm Phàm đáp: "Được, tôi cũng không làm khó ông, nếu ông đã nói có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu của tôi, vậy tôi sẽ nói. ”
Ở đầu dây bên kia, Mã Thanh Châu không khỏi nở nụ cười. Trên đời này, không ai có thể cự tuyệt ông ta, nhất là dưới thực lực tuyệt đối.
"Được, cậu cứ tùy ý nói."
"Tôi muốn mặt trời trên bầu trời." Lâm Phàm cảm thấy mình thật sự thông minh, thứ này đều có thể nghĩ đến.
"Cậu đang đùa giỡn tôi đấy à?" Giọng nói Mã Thanh Châu đột nhiên âm trầm, lửa giận bốc lên phừng phừng.
Lâm Phàm thành thật nói: "Đúng vậy, ông thật thông minh, tôi đang đùa giỡn ông đấy, đáng tiếc không có phần thưởng. Cỡ ông mà cũng muốn được tôi chữa bệnh á, sao ông không tự tiểu ra rồi soi cái mặt mình xem trông như thế nào.” Sau đó hắn cúp luôn điện thoại.
Sợ cái gì, hắn ngông như vậy đấy..
"Mày...."
Tút tút!
Điện thoại báo máy bận.
Giờ khắc này Mã Thanh Châu hoàn toàn tức giận, ông ta ném điện thoại di động xuống mặt đất, gầm lên: “Tìm chết!”
“Anh Lâm, vừa rồi là ai vậy, sao tôi cảm thấy hắn hình như không phải người tốt?” Ngô U Lan rót trà, sau đó đứng sau Lâm Phàm bóp vai cho hắn.
Lâm Phàm bật cười: “Cô cũng biết ông ta không phải người tốt, vậy chắc chắn không phải người tốt rồi. Ông ta là Mã Mục Phong ở Thanh Châu, hay còn được gọi là Mã Thanh Châu. Ông ta muốn nhờ tôi chữa bệnh, cô nói chuyện này có khả năng không? Làm biết bao việc xấu như vậy, nếu tôi trị khỏi bệnh cho ông ta thì còn biết bao nhiêu người sẽ gặp bất hạnh nữa đây? Vậy nên nhanh chóng cúp điện thoại là cách tốt nhất.”
“Mã Thanh Châu.” Ngô Thiên Hà hơi ngẩn người, sau đó dường như nhớ đến cái gì, nói: “Người này không dễ chọc, địa vị ông ta ở Thanh Châu rất tốt, chơi với cả hai phe hắc bạch. Trước đây tôi từng đoán mệnh cho một vị có danh vọng nên có nghe nhắc về người này, vốn dĩ bọn họ muốn một mẻ bắt gọn Mã Thanh Châu nhưng phía trên ông ta có người chống lưng.”
“Vậy xem ra người này cũng có bản lĩnh?” Lâm Phàm cười đáp, hắn không để tâm, đừng nói trước kia không thèm để vào mắt, bây giờ hắn lại càng không bận tâm.
Nhưng hắn thật sự muốn lĩnh hội một chút về Mã Thanh Châu, thân là người Chính Nghĩa, gặp chuyện bất bình đương nhiên là phải rút đao tương trợ rồi. Dù sao mỗi ngày hắn cũng không có việc gì làm, xử lý lão này cũng không phải không được.
Đừng nói hắn rảnh rỗi sinh nông nổi, vì hắn là người chính nghĩa, cho dù có liên quan đến hắn hay là không thì hắn cũng phải làm một trận.
Ngô Thiên Hà gật đầu: "Ừm, cậu phải chú ý, tốt nhất không nên rời khỏi Thượng Hải. Mặc dù người này ở Thanh Châu rất có bản lĩnh nhưng đến Thượng Hải thì ông ta cũng không dám làm gì, có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm.”
Lâm Phàm nói: "Yên tâm đi, tôi tự biết cân nhắc.”
Ngô U Lan mù quáng sùng bái: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ biết anh Lâm rất mạnh, tên Mã Thanh Châu này chắc chắn không phải là đối thủ của anh Lâm.”
Lâm Phàm vỗ tay Ngô U Lan, không khỏi cười nói: "Cô bé này thông minh nhất.”
Triệu Chung Dương là một streamer trên mạng, cậu ta hoàn toàn không biết hai người đang nói cái gì?
"Lão Ngô, bây giờ là xã hội yên bình, còn có người lợi hại như vậy sao?"
Ngô Thiên Hà lắc đầu: "Tiểu Triệu, xã hội này cũng không đơn giản như cậu nghĩ, thời cổ đại còn có cách nói “trời cao hoàng đế xa” chứ đừng nói gì đến hiện tại, ở Thanh Châu cũng không phải chỉ có một mình Mã Thanh Châu. Nói xa hơn chút, trên cả nước, ngoại trừ Thượng Hải và Thủ đô thì những nơi khác nơi đâu không có vua một phương chứ. Cậu không có tiếp xúc với phương diện này nên không biết, chỉ là không nghĩ tới Lâm đại sư lại liên quan đến Mã Thanh Châu.”
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, quản hắn là Mã gì chứ, có quan hệ khỉ gì với tôi." Lâm Phàm nói.
Sau đó hắn mở điện thoại ra lên mạng tìm kiếm một chút.
Nhập “Mã Thanh Châu”.
Đúng là xuất hiện không ít tin tức, những tin tức này không có trên trang web lớn mà chỉ xuất hiện ở một số diễn đàn và một vài trang web nhỏ.
Tin tức mới nhất, cũng là tin đã cập nhật một năm trước đây.
Hắn cũng không tin có kẻ càn rỡ như vậy, không thấy rắc rối của ông ta nên chắc chắn đã bị ép xuống rồi.
Dù sao tên này cũng được mệnh danh là “Mã Thanh Châu” đương nhiên có thể một tay che trời ở Thanh Châu, ông ta không chỉ có đàn em mà còn có chỗ dựa vững chắc nên bên kia đúng là không ai dám đưa tin.
"Khu phố cổ Thanh Châu bị cưỡng ép phá dỡ, vốn dĩ mỗi mét vuông được bồi thường mười ngàn lại bị thương nhân vô lương tâm ép giá xuống còn ba ngàn một mét vuông."
"Kêu oan! Đi đến thủ đô cáo trạng cũng bị người của Mã Thanh Châu suốt đêm bắt về, rồi nhốt vào phòng đánh đập dã man trong ba tháng.”
"Mã Thanh Châu uống rượu lái xe đâm chết người thì được đổi trắng thay đen thành người khác lái xe, bồi thường tiền xong cho qua chuyện.”
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận