Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 773: Làm nghĩa vụ nghề y

Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng ngồi ở đó kinh ngạc, không có phản ứng gì. Ban đầu họ cho rằng tên này là đang nói đùa. Nhưng lúc này, Viện trưởng Triệu lại nhẹ giọng nói chuyện với người trẻ tuổi này, mà thần sắc lúc đó rất giống như bọn họ đối mặt với thầy giáo, còn mang theo lòng kính sợ vì muốn được học tập.
Một đường đi thuận lợi, không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Triệu Minh Thanh có rất nhiều nghi hoặc nên dốc lòng hỏi. Lâm Phàm cũng không giấu diếm, nói hết toàn bộ những thứ này nói ra ngoài.
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng nghiêng tai nghe, bọn họ phát hiện cuộc trò chuyện trao đổi giữa thanh niên này và Viện trưởng Triệu có hơi thâm sâu, họ nghe mà không hiểu lắm.
Khâu Kiệt ghi nhớ những lời này trong lòng. Tuy rằng nghe không hiểu nhưng ít nhất cũng có thể tích luỹ chút kiến thức.
Lâm Phàm nghiêng mắt nhìn hai người cười: “Những thứ này tốt nhất hai người không nên nghe. Đấy cũng không phải là những kiến thức mà bây giờ các cô cậu có khả năng lý giải. Suy nghĩ quá nhiều không tốt đâu.”
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng nhìn Lâm Phàm, sau đó cúi đầu nói: "Ngài thật sự là lão sư của Viện trưởng Triệu sao?”
Lâm Phàm không trả lời, Triệu Minh Thanh nói: "Cậu ấy chính là lão sư của tôi. Lần này ra ngoài, các em phải dốc lòng học tập. Y thuật của các em sẽ tăng lên rất nhiều đấy."
“Vâng." Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng gật đầu thật mạnh. Giống như bọn họ phát hiện ra bí mật lớn gì đó nên trong đầu có chút hỗn loạn. Nếu là lão sư của viện trưởng Triệu thì y thuật này sẽ lợi hại đến mức nào?
Bọn họ biết viện trưởng Triệu chính là người của Hiệp hội trung y. Nghiên cứu của ông về trung y hiện tại có thể nói là đạt tới cực hạn. Không biết có bao nhiêu người nghe danh mà tìm đến để điều trị. Vốn dĩ họ nghĩ nếu như có thể được viện trưởng Triệu thưởng thức, được nhận làm học trò để học tập trung y. Đối với bọn họ, điều này đã giống như trên mộ tổ tiên bốc khói xanh. Bây giờ bọn họ lại gặp được lão sư của viện trưởng Triệu. Tuy rằng đối phương vẫn trẻ tuổi làm cho bọn họ rất kinh ngạc nhưng bọn họ biết, người trẻ tuổi này nhất định là có y thuật hơn người. Nếu không thì làm sao viện trưởng Triệu có thể bái đối phương làm lão sư được chứ.
"Lão sư, sau khi đến Giang Ninh, chúng ta nên đi đâu khám bệnh trước?" Triệu Minh Thanh hỏi.
Lâm Phàm cười cười: "Trong một thành phố, nơi nào có nhiều bệnh nhân nhất?”
Triệu Minh Thanh cười nói: "Đương nhiên là bệnh viện.”
Lâm Phàm gật đầu: "Vậy chúng ta sẽ đến cửa bệnh viện. Ở khu vực Giang Ninh có bao nhiêu bệnh viện lớn, hai người trẻ tuổi lên mạng tìm thử xem, mỗi ngày chúng ta đổi một chỗ khác.”
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng gật đầu đáp: "Vâng.”
Triệu Minh Thanh lo lắng nói: "Lão sư, nếu chúng ta đến cửa bệnh viện có phải là có chút không tốt hay không?"
“Có gì không tốt chứ. Bệnh viện là bệnh viện, chúng ta là chúng ta, có quy định không cho phép khám bệnh tình nguyện ở cổng bệnh viện à?” Lâm Phàm hỏi ngược lại.
Triệu Minh Thanh suy nghĩ, hình như thật sự không có cách nói này. Bọn họ là khám bệnh tình nguyện, đi đâu cũng giống nhau, cũng không nói là bệnh viện không cho.
Ông ta nhìn vào lão sư mình như thể hiểu ra được gì đó.
Còn Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng ngược lại có chút hưng phấn, đến cửa bệnh viện khám bệnh. Điều này cũng quá đáng sợ, ngẫm lại cũng có chút kích động.
Nhưng khi đến Giang Ninh, sắc trời đã dần dần tối đen.
"Trước tiên tìm một chỗ ở lại đã. Tiểu Kiệt, cậu tìm được chỗ chưa? Gần đó có bệnh viện nào tương đối lớn không?" Lâm Phàm hỏi.
Khâu Kiệt đã sớm chọn được điểm đến trên điện thoại di động: "Lâm lão sư, bệnh viện nhân dân Giang Ninh ở ngay gần chúng ta, đó cũng một trong những bệnh viện lớn ở Giang Ninh.”
“Được, vậy thì chọn nó đi. Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến chỗ đó." Lâm Phàm nói.
"Vâng." Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng hưng phấn nói.
Triệu Minh Thanh có hơi bất đắc dĩ, lão sư ông ta muốn phát điên, vậy thì phát điên cùng hắn vậy. Đây là lần đầu tiên có người đi khám bệnh tình nguyện ở trước cửa bệnh viện.
Ngày hôm sau!
Bệnh viện Nhân dân Giang Ninh.
Một chiếc xe buýt đậu bên ngoài.
Người đến bệnh viện khám bệnh đều quay đầu nhìn lại, trong lòng hoài nghi. Chẳng lẽ bây giờ đi khám bệnh cũng phải thuê xe buýt tới đây hay sao?
Lâm Phàm xuống xe, nhìn tình hình trước mắt. Nơi này đúng là chỗ nhiều người nhất, thật đúng là bệnh viện. Mỗi ngày đều có người ra vào, có người vào đi thẳng nhưng ra thì nằm, có người vào thì nằm nhưng ra thì đi thẳng.
Hai người trẻ tuổi Khưu Kiệt và Trương Đồng Đồng bắt đầu bận rộn, dọn bàn, di chuyển thiết bị.
Lâm Phàm chỉ vào một chỗ bên cạnh: "Chuyển hết đến đây đi, chúng ta cũng không thể chắn trước cửa bệnh viện của người ta.”
“Được, Lâm lão sư." Khâu Kiệt gật đầu, vội vàng hành động.
Cậu ta đã kích động cả đêm không ngủ được, ngẫm lại thật sự là quá kích thích.
"Thời tiết này coi như không tệ, không quá nóng." Lâm Phàm nhìn thời tiết cũng hài lòng gật đầu.
"Này, mấy người làm cái gì vậy?" Ngay sau đó, người gác cổng bệnh viện tiến đến.
"Làm nghĩa vụ của nghề y." Lâm Phàm nói.
Người gác cổng sửng sốt, bị lời này của Lâm Phàm làm cho ngây người, anh ta nói: "Anh nói cái gì vậy? Anh có cần nhất thiết phải khám bệnh ở cổng bệnh viện không?”
Nghe nói như vậy, người gác cổng cảm thấy buồn cười chết mất. Phải có loại đầu óc gì mới có thể nghĩ ra loại chuyện này chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận