Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 899: Vừa ra thì lần đầu tiên đã giao cho các anh

Tôn Năng ở bên cạnh nói: “Đại thần, nếu như lần sau anh lại vào phải thông báo cho tôi, tôi bảo đảm bỏ tất cả công việc trong tay đến với anh!”
Lâm Phàm vỗ vai Tôn Năng: “Tốt lắm, cũng không uổng công tôi thương anh!”
“Hắc hắc.” Tôn Năng cười vui vẻ, có thể được đại thần là thần tượng của mình coi trọng, thực sự là một chuyện rất sảng khoái.
Thân Kiệt Vân bọn hắn đương nhiên cũng vậy, mặc dù mỗi ngày ở trong trại tạm giam nhạt nhẽo vô vị, nhưng có thể cùng đại thần học kỹ thuật đây chính là cơ hội nằm mơ cũng muốn.
Lưu Hiểu Thiên nhường ra một lối đi rồi nói: “Mọi người đều ở bên ngoài đợi anh!”
Ở trong giam một tháng, bọn hắn chắc chắn rất nhớ mình.

Điền Thần Côn yên lặng hút thuốc: “Tên nhóc này còn chưa chịu ra sao, không phải là không nỡ đi ra đấy chứ!”
Triệu Chung Dương cầm điện thoại: “Các huynh đệ, đợi lát nữa anh Lâm đi ra, chúng ta sẽ dùng những tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất chào đón anh Lâm quay lại nhé!”
Ngô U Lan đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, bọn họ đã một tháng không gặp anh Lâm thậm trí trong lòng có chút nhớ nhung.
Trước đây có thể mỗi ngày nhìn thấy gương mặt nhỏ của anh Lâm, bây giờ thì đã một tháng không được nhìn thấy, tâm tình tự nhiên sa sút rất nhiều.
Các phóng viên vây kín cửa ra vào, nghe tin Lâm đại sư ra tù, đương nhiên là phải lập tức chạy tới phỏng vấn Lâm đại sư một chút.
Một bóng người xuất hiện.
Trong nhóm người liền hô lên một tiếng.
“Lâm đại sư ra rồi!”
“Mau xông lên!”
Lâm Phàm sớm đã đoán được tình huống mình đi ra, những phóng viên nhanh chóng vây quanh Lâm Phàm.
“Chúc mừng Lâm đại sư ra rù, có thể trả lời vài vấn đề của chúng tôi được không?”
Lâm Phàm cười nói: “Cảm ơn, cứ hỏi!”
“Lâm đại sư, xin hỏi anh thấy trong trại tạm giam như thế nào?”
“Lâm đại sư, chính phủ có hạn chế gì với anh không?”

Có rất nhiều vấn đề mà các phóng viên muốn biết.
Lâm Phàm xua tay: “Các bạn phóng viên, làm phiền các bạn yên lặng một chút, có vấn đề gì để tôi trả lời từng cái một, các bạn hỏi nhiều như vậy tôi cũng không biết nên trả lời cái nào!”
Các phóng viên yên lặng lại, bọn hắn đã nhiều lần phỏng vấn Lâm đại sư, có thể nói Lâm đại sư chính là tri kỷ nhất. Đối với vấn đề của bọn hắn bình thường đều sẽ trả lời, chưa bao giờ né tránh không nói.
Đương nhiên nếu như là vấn đề quá đáng, người ta không trả lời cũng là chuyện bình thường.
Có điều cho đến bây giờ bọn họ cảm thấy Lâm đại sư hình như không có vấn đề gì không trả lời được.
Lâm Phàm sắp xếp câu từ một chút: “Tôi trả lời vấn đề đầu tiên trước, tôi ở trong trại tạm giam một tháng rất tốt, rất vui vẻ. Đồng thời, đối với sai lầm của bản thân có kiểm điểm nghiêm khắc, tuy nói xuất phát điểm của tôi là tốt nhưng hành động lại là vi phạm và làm trái quy tắc. Mà các đồng chí cảnh sát rất thân thiện, có chuyện tìm bọn họ, bọn họ đều giúp tôi giải quyết!”
“Về phần một vấn đề khác, hạn chế đương nhiên là sẽ có, đó chính là sau này tôi không thể động vào máy tính nữa!”
Các phóng viên ghi lại: “Lâm đại sư, chính phủ hạn chế anh sử dụng máy tính, anh có thể chấp nhận không?”
Lâm Phàm cười nói: “Có gì mà có thể chấp nhận hay không, đương nhiên ngay từ đầu tôi cũng không phục, bây giờ ai không sử dụng máy tính chứ. Nhưng về sau tôi nghĩ thông suốt, năng lực của tôi mạnh như vậy, nếu như động vào máy tính vậy thì khủng bố quá rồi. Vì vậy, để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới, tôi hứa sau này không sử dụng máy tính nữa!”
Mọi người có chút ngơ ngác, đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà, nhưng mà cũng đúng, thật sự hắn quá lợi hại.
Phóng viên lại hỏi lần nữa: “Xin hỏi nếu như sau này gặp phải loại chuyện này một lần nữa, anh vẫn sẽ sử dụng máy tính giương cao chính nghĩa chứ?”
Vấn đề này có chút xảo quyệt.
Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, chuyện này có gì khó khăn.
“Sẽ chứ, sao lại không, trái tim chính nghĩa trong tôi luôn hừng hực cháy bỏng, vĩnh viễn không bao giờ dập tắt. Đương nhiên, đối với những chuyên gia mạng của quốc gia tôi vẫn rất tin tưởng, khi không phải là thời điểm bất đắc dĩ tôi sẽ không sử dụng máy tính.” Lâm Phàm nói.
Phóng viên: “Bây giờ chính phủ hạn chế anh dùng máy tính, nếu như vẫn dùng vậy không phải là vi phạm rồi sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Sợ cái gì, cùng lắm thì lại ngồi tù thôi, có những đồng chí cảnh sát đáng yêu này làm bạn với tôi, tôi cảm thấy ngồi tù cũng không phải là chuyện đau khổ gì.”
Ui là trời, quá dữ dội!
Các phóng viên trợn tròn mắt, không ngờ rằng tấm lòng Lâm đại sư lại lớn như vậy, thật sự là không nói lên lời.
Lưu Hiểu Thiên lắc đầu cười khổ, trong lòng anh ta cảm giác phòng giam này, về sau sợ rằng thực sự phải giữ lại cho hắn.
Vấn đề trả lời cũng coi như xong, Lâm Phàm cười nói: “Các bạn phóng viên, hôm nay đặt câu hỏi dừng lại ở đây thôi. Các bạn của tôi còn đang đợi tôi nữa, tôi vừa ra lần đầu tiên đã giao cho các anh rồi, các anh không thể chiếm quá lâu được đâu nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận