Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 661: Không dám chơi loạn nữa

Lâm Phàm một mình lái xe rời đi, hắn không đi phố Vân Lý mà là trực tiếp trở về nhà. Hôm nay tuy rằng không phải là việc gì khó, thế nhưng số lượng hơi nhiều nên đối với tinh thần có thể nói là tổn thương rất lớn.
Triệu Minh Thanh dọc theo đường đi đều suy nghĩ đến tình huống hôm nay gặp phải, nhưng mà không sao nghĩ ra được. Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này đối với ông ta mà nói quả thực là quá kinh người, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Buổi tối.
Trong một biệt thự.
Đây là thời gian ăn tối.
Bà Triệu lặng lẽ ra dấu với các con, chỉ về phía Triệu Minh Thanh, ý bảo bọn họ nhìn xem cha các con giống như là bị ma ám vậy.
Triệu Minh Thanh một câu cũng không nói chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng lông mày thỉnh thoảng nhíu lại một chút, trong miệng ngẫu nhiên cũng phát ra thanh âm.
"Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì?"
"Vấn đề về thần kinh sao?"
Lạch cạch!
Triệu Minh Thanh trực tiếp buông bát đũa xuống, nói: "Các người tự mình ăn, tôi đi thư phòng, các người cũng đừng quấy rầy tôi. "
“Ăn cơm trước đi."
Triệu Minh Thanh lắc đầu, ông ta hiện tại một chút cũng không có tâm tư ăn cơm. Hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ trong đó rốt cuộc là có nguyên nhân gì, nghĩ không ra trong lòng ông ta rất bất an.
Sau khi Triệu Minh Thanh rời đi, Triệu Bân lên tiếng, nói: "Hôm nay con và anh theo dõi cha, bọn con hoài nghi cha có lẽ là bị người ta lừa gạt.”
Bà Triệu lo lắng nói: "Vậy sẽ không có việc gì đấy chứ? "
Triệu Lực Hành lắc đầu đáp: “Sẽ không có việc gì, gần đây con rảnh nên sẽ tiếp tục theo dõi cha, mọi người có việc cứ làm đi.”
Triệu Bân: "Mẹ, hôm nay con nhìn thấy cha bái một tên nhóc làm thầy. Mẹ nói xem, cha ở trong giới Trung Y có danh tiếng như thế, đột nhiên bây giờ nhận một tên nhóc làm thầy mình, chuyện này mà lộ ra không sợ người ta cười rụng răng hay sao?”
“Vậy các con nói xem phải làm sao bây giờ?” Bà Triệu nói.
Triệu Lực Hành, đáp: "Theo con thấy, chúng ta đừng thảo luận chuyện này quá nhiều, con sẽ cùng các cô chú thảo luận chuyện này, miễn cho bọn họ lôi chuyện này ra chế giễu. Chờ một vài ngày, con góp nhặt đủ chứng cứ thì sẽ tố cáo cái tên kia.”
Bà Triệu gật đầu, nói: "Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy. "
Mà ở trong thư phòng lúc này.
Triệu Minh Thanh tìm kiếm sách liên quan ở trên giá sách, nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào. Có không ít sách ở đây đều thiếu trang, có thể nói đều là sách rất quý.
Buổi tối.
Lâm Phàm ở trước bàn làm việc, dựa vào kiến thức ở trong cuốn Bách khoa toàn thư để tiến hành sao chép ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’.
Hiện tại điểm bách khoa chỉ có 170, đủ để đổi một số kiến thức phân loại nhỏ, nhưng mà cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra nên đổi cái gì. Về phần thể hiện y thuật trước mặt ông lão kia đều là do Lâm Phàm cố ý. Ở trong xã hội này nếu không có các mối quan hệ thì chỉ dựa vào bản lĩnh của mình để hoàn thành một số việc, đó là chuyện không thể. Hơn nữa hắn nhìn ông lão này cũng không tệ lắm, có thể coi là một thầy thuốc si mê Trung y, nếu muốn bái sư thì cũng không phải là không thể.
Trang kiến thức lớn thứ mười này hoàn toàn không giống bình thường, hơn nữa còn có hỗ trợ thần bí của Bách khoa toàn thư, có thể nói đây là kiến thức nghịch thiên. Về phần Triệu Minh Thanh, mặc dù tuổi tác ông ấy đã lớn nhưng có kiến thức cơ sở rất vững chắc, có thể học được một trăm phần trăm y thuật trong kiến thức Trung y này đương nhiên không phải là vấn đề. Nhưng mà vấn đề duy nhất chính là, thời gian của Triệu Minh Thanh sợ rằng không đủ. Theo ý nghĩ của Lâm Phàm thì thời gian có hạn, ông lão này có thể học được năm mươi phần trăm kiến thức y học này thì cũng đã không tệ rồi. Tuy nhiên, xem như là học được năm mươi phần trăm thì cũng đã nghịch thiên rồi, có thể làm thần y tái thế, y đức cao vời.
Nhớ tới ông lão kia, hắn không khỏi bật cười, nhận một ông lão đã sáu mươi, bảy mươi tuổi làm học trò, nếu là có người biết được chắc sẽ sợ chết khiếp.
Sau đó hắn không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn tranh thủ buổi tối ngày hôm nay viết ra cuốn kiệt tác y học ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ đây là một bản chép tay, cũng là cuốn thần thư thứ nhất lưu truyền ở thế gian.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm đi một chuyến đến phố Vân Lý, sau khi bán xong số lượng cố định bánh kếp thì thời gian còn lại chính là tự do.
Về phương diện xem bói thì ở cửa hàng đã có Ngô Thiên Hà trấn giữ, đối phó với một vài vị khách thì không có vấn đề gì. Về phần muốn mời Lâm Phàm rời núi để xem bói, có thể nói là đã khó lại càng khó hơn. Thứ nhất là Lâm Phàm không muốn gây chuyện quá lớn, thứ hai là không có người nào đáng để hắn đích thân ra tay cả.
Hắn ra tay một cái là có thể nghịch thiên thay đổi vận mệnh, không biết mọi người còn nhớ trước đó bởi vì không có tiền, không có nổi tiếng. Cho nên hắn mới thay đổi vận mệnh của một số người, bây giờ thì thôi hắn không dám chơi loạn như vậy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận