Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 221: Hoàn toàn rối loạn

Ngô Hiên đành lắc đầu ngồi xuống, thật sự hắn ta cũng không có cách nào để nói chuyện với người trẻ tuổi, chỉ có thể ngồi yên ở chỗ đó.
Có rất nhiều thành viên của hiệp hội đang đứng ngoài hành lang. Đương nhiên, bọn họ không dám đến gần, nhưng mà âm thanh bên trong ầm ĩ như vậy, nên tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nghe được những lời này của Lâm lão sư, trong nhất thời cả đám đều choáng váng, đây là tình tiết vạch mặt phải không? Hơn nữa còn là kiểu chỉ mặt gọi tên trực tiếp nữa chứ.
Quách Thần!
Vương Văn Kiệt!
Nhất định là sẽ xảy ra chuyện lớn! Sau đó mọi người đều yên lặng đứng ở nơi đó, bên ngoài hành lang cũng hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Sắc mặt của Quách Thần cực kỳ khó coi khi nhìn thấy thái độ này của Lâm Phàm, mà Vương Văn Kiệt ở bên cạnh lại càng nổi giận hơn: “Họ Lâm kia, anh còn biết một chút quy tắc nào hay không vậy? Chỗ này là hiệp hội, còn đây là phó hội trưởng! Sao anh có thể nói chuyện bằng thái độ đó được?! Anh tưởng, anh được tổng bộ đặc cách cho anh gia nhập vào hiệp hội, thì anh có quyền làm trời làm đất ở đây à?”
Phó hội trưởng Quách tự trấn an bản thân xong sau đó lập tức nói: “Việc này là do chúng tôi ngay từ đầu đã không suy nghĩ chu toàn nên để Bát Quái Chưởng tham gia vào. Nhưng mà bây giờ tình huống của buổi biểu diễn có nhiều thay đổi, lãnh đạo của thành phố Thượng Hải đều đến xem còn có một số khách quý cũng có mặt nữa. Hiệp hội nhất định phải thể hiện được mặt tốt nhất ra bên ngoài, điều này đại diện cho cả hiệp hội cho nên mới loại bỏ tiết mục của Bát Quái Chưởng, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.”
Lâm Phàm cười lạnh: “Mặt tốt nhất nghĩa là sao? Còn nữa, cái gì gọi là “bất đắc dĩ”? Ngay cả, cái đồ xấu xa như Vương Văn Kiệt còn có thể được chọn? Tại sao lại loại bỏ những đứa trẻ kia?”
Phó hội trưởng Quách nói: “Lâm lão sư! Hy vọng anh có thể hiểu được sự khó xử của chúng tôi. Dù sao, bọn chúng cũng là những đứa trẻ bị khuyết tật. Mà tiết mục biểu diễn này độ khó kỹ thuật yêu cầu rất cao, nếu như trong lúc đang biểu diễn mà xảy ra vấn đề, tôi cũng không thể nào gánh nổi trách nhiệm này.”
Lâm Phàm cười to một tiếng đáp: “Mắt các người có phải bị mù hết rồi không? Độ khó kỹ thuật cao? Vấn đề trong khi biểu diễn? Ông biết những đứa trẻ kia mỗi ngày đều luyện tập vất vả như thế nào chỉ vì một lần biểu diễn này không? Bây giờ, lại vì những lo lắng không đâu của các người mà tiết mục biểu diễn bị loại bỏ hoàn toàn! Cho tôi hỏi các người có phải là con người không vậy?”
Những chủ tịch chi hội khác chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tình huống mà Lâm lão sư nói đến bọn họ đều biết. Những đứa trẻ kia thật sự là rất cố gắng.
“Họ Lâm kia, tôi biết trong lòng anh không phục, nhưng nếu thực sự xảy ra vấn đề thì anh đến gánh trách nhiệm à? Phó hội trưởng Quách cũng là vì hiệp hội, vì mọi người mà thôi! Anh đừng không biết tốt xấu!” Vương Văn Kiệt đáp trả.
Lâm Phàm trực tiếp đá một cái vào bàn hội nghị, mặt đỏ bừng bừng mắng: “Không dám chịu trách nhiệm thì làm phó hội trưởng để làm cái gì?! Trực tiếp từ chức đi, để cho người nào dám chịu trách nhiệm tới làm! Còn ra vẻ là nói là làm vì người khác! Các người cứ nói thẳng ra là Lâm Phàm tôi đây khiến cho các người khó chịu, mà bây giờ các người muốn trả thù tôi nên mới loại bỏ tiết mục biểu diễn lần này, đây chính là một cách trả thù tôi. Thân là một người đàn ông, đừng có chơi trò giả tạo, quanh co, lòng vòng nữa, trực tiếp nói thẳng ra là được rồi!.”
“Cút ra ngoài, đây là hiệp hội, không phải là chỗ để anh diễu võ giương oai. Tôi là phó hội trưởng, tôi có quyền muốn cho ai tham gia thì người đó sẽ được tham gia. Bây giờ, danh sách đã quyết định xong rồi, cho dù anh náo loạn đến trời, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Hiện tại, anh lập tức đi ra ngoài cho tôi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho tổng bộ, đối với việc anh có đủ tư cách để ở lại hiệp hội không vẫn còn là một hoài nghi rất lớn đấy!”
Phó hội trưởng Quách đã hoàn toàn nổi giận, kể từ sau khi trở thành phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật thành phố Thượng Hải, không ai dám xấc láo với ông ta như vậy, đúng là không biết xấu hổ.
Lâm Phàm nhìn hai người như thế, ngay lập tức gằn từng chữ một: “Đxxx mẹ mày.”
Phó hội trưởng Quách và Vương Văn Kiệt giận dữ nói: “Anh chửi ai đấy hả.......”
“Chửi người sao? Con bà nó, tôi còn muốn đánh người nữa...... Đồ chó hoang.”
Trong giây phút này, trong phòng họp hoàn toàn náo loạn cả lên.
Quách Thần và Vương Văn Kiệt không nghĩ tới đối phương sẽ động thủ, cũng không dám tin tưởng Lâm Phàm sẽ xông vào đánh mình. Nhưng nhìn tình huống bây giờ bọn họ đã tin.
Lâm Phàm đạp một chân, đá vào trên ngực Quách Thần. Thân thể của Quách Thần lung lay đụng vào tường, hai hàng lông mày nhíu lại trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn. Vương Văn Kiệt không chịu tỏ ra yếu thế, vung nắm đấm ra liên tục đánh tới, nếu là người khác chắc hẳn phải bị một quyền này đánh trúng nhưng Lâm Phàm là ai cơ chứ! Hắn trực tiếp nghiêng người một cái, vung tay giáng một tát lên mặt Vương Văn Kiệt, năm ngón tay đỏ hồng hằn trên mặt ông ta rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận