Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 243: Khoa trương? Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi

Lúc này, đám phóng viên đã ghi lại những thông tin cẩn thận và đầy đủ. Bây giờ có thể trở về phải chỉnh sửa cho tốt rồi đăng lên được rồi.
Các ông chủ bán hàng xung quanh.
“Thật đáng sợ! Bánh kếp của Lâm đại sư có thể làm người mắc bệnh chán ăn thèm ăn trở lại.”
“Nếu tôi mà là Lâm đại sư, chắc chắn sẽ điên cuồng mà bán bánh, cố gắng kiếm lời.”
“Ha ha, may mà anh không phải Lâm đại sư, nếu không anh chính là nhà tư bản đó.”
“Tôi đoán, giá bánh kếp kiểu gì cũng tăng chóng mặt.”
“Vật hiếm thì quý! Ngày mai tôi cũng phải tới xếp hàng, rồi bán lại với giá cao hơn.”
“Tôi cũng muốn làm vậy!”
...
Lâm Phàm thấy thời gian không còn nhiều, vấn đề được hỏi cũng không sai biệt lắm vì vậy vội nói: “Các vị đồng chí phóng viên, nếu không còn vấn đề gì thì các anh có thể đi rồi, Tôi còn phải kinh doanh tiếp.”
“Lâm đại sư, còn vấn đề cuối cùng, chỉ còn vấn đề cuối cùng này thôi.” Một vị phóng viên cao giọng nói.
“Hả?”
Nữ phóng viên đặt câu hỏi: “Lâm đại sư, anh không cảm thấy làm như vậy là rất ích kỷ sao? Bánh kếp của anh rõ ràng có công dụng như thế, vì sao anh lại không chịu giúp đỡ người khác chứ?”
Lâm Phàm nghe thấy vấn đề này, im lặng một lát rồi trả lời: “Nếu bây giờ có một người đàn ông xấu nhất thế giới muốn nhảy lầu, cô có cứu hắn không?”
Nữ phóng viên gật đầu khẳng định: “Tôi có! .”
“Vậy nếu biện pháp duy nhất để cứu hắn chính là cô phải làm vợ hắn, như vậy cô có còn nguyện ý không?” Lâm Phàm hỏi.
Nữ phóng viên sững sờ, một lúc lâu cũng không có trả lời, qua một lát mới đáp: “Lâm đại sư, đây là hai vấn đề khác nhau, tôi căn bản là không quen hắn, cũng không thích hắn thì sao có thể ép buộc tôi chứ?”
Lâm Phàm nói: “Cô xem, câu trả lời của cô cũng rất ích kỷ. Bởi vì cô không quen hắn, cũng không thích hắn, cho nên không muốn cứu hắn. Cũng giống tôi bây giờ, không phải không muốn cứu. Nhưng tôi chỉ có hai tay mà thôi. Tôi cũng cần phải nghỉ ngơi, tôi không thể từ sáng đến tối đều làm bánh kếp được. Hơn nữa, tôi còn có cuộc sống của mình. Bởi vậy, giữa người với người cũng rất ích kỷ, vĩnh viễn đừng bao giờ đứng trên quan điểm đạo đức mà đưa ra những lời bình đối với hành động của ai đó. Không phải có câu nói rằng ‘ngồi nói thì không đau lưng’ sao?”
Nữ phóng viên á khẩu với câu trả lời của Lâm Phàm, sau đó cũng không nhắc lại vấn đề đã xảy ra, chỉ yên lặng ghi lại những câu trả lời vừa rồi.
Sau khi các phóng viên rời đi.
Lâm Phàm thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng đuổi được đám người đó, nếu cứ tiếp tục thì thật khó mà chịu nổi. Vấn đề mà những ký giả này đưa ra rất xảo trá, cũng không rõ bọn hắn sẽ đưa tin như thế nào. Chỉ là bây giờ điều đó cũng không quan trọng, nói thẳng vẫn tốt hơn là che giấu.
Điền Thần Côn tiến lên nói: “Tôi không biết như thế nào, cậu nói bánh kếp của cậu là ngon nhất thế giới có phải quá khoa trương rồi không?”
Lâm Phàm cười đáp: “Khoa trương sao? Tôi lại không thấy vậy. Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Ngô Thiên Hà gật đầu: “Có đôi khi nói thẳng ra sẽ tốt hơn nói bóng nói gió.”
Lâm Phàm cũng gật đầu: “Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như thế. Nếu lúc bán hàng, đồng ý bán cho người bệnh này nhưng lại không thể bán cho người bệnh kia, như vậy đến lúc đó chỉ sợ sẽ càng phiền phức hơn mà thôi.”
Ngô U Lan mở miệng nói: “Tôi nghĩ ngày mai tin tức này sẽ gây nên chấn động rất ghê gớm đấy.”
Những ông chủ của các cửa hàng xung quanh vô cùng bội phục Lâm Phàm, cũng mồm năm miệng mười hỏi han một vài vấn đề.
Đối với những người hàng xóm cũ này, Lâm Phàm không hề cau mày xụ mặt mà cười tươi trả lời từng vấn đề họ đưa ra.
Dù ngày mai có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn.
Mười phần chính là mười phần, cho dù là Thiên Vương lão tử tới mua cũng quyết không thay đổi.
Hôm sau!
Tin tức được đăng lên.
Tất cả cư dân mạng đều nổ tung.
Trên mạng!
“Vạch trần món bánh kếp thần bí”
“Bánh kếp không thể chữa trị bệnh chán ăn, mà là hương vị của nó ngon đến mức ngay cả người mắc bệnh chán ăn cũng không thể cưỡng lại được.”
“Mỗi ngày mười phần bánh kếp, không có bất kỳ thay đổi gì.”
“Vốn tưởng là tin mừng dành cho người mắc bệnh chán ăn, vậy mà lại là tin giả.”
“Lâm đại sư nên đứng ra, vì người bệnh mà làm bánh kếp, giúp đỡ họ vượt qua khó khăn.”
......
Tin tức lần lượt thay nhau xuất hiện trên mạng.
“Thật đáng sợ, hóa ra mọi chuyện là như vậy.”
“Món bánh kếp này rốt cuộc ngon đến mức nào? Thậm chí cả người mắc bệnh chán ăn cũng không kìm chế được?”
“Lầu trên kia, tôi nói cho anh biết, bánh kếp của Lâm đại sư thật sự rất ngon, hương vị đó không phải anh muốn là có thể tưởng tượng được đâu.”
“Nếu đã có công dụng đến vậy thì tại sao không giúp đỡ những người mắc bệnh chán ăn đó?”
“Nực cười thật! Tại sao phải giúp chứ? Hầu hết những người mắc bệnh chán ăn đều do tự họ làm, Lâm đại sư không phải đã nói rõ rồi sao? Nhân lực có hạn, anh ấy cũng chỉ có hai tay mà thôi, trong khi đó số người mắc bệnh chán ăn là bao nhiêu? Có thể giúp được mãi sao?”
“Lầu trên, anh có còn là người không vậy? Nếu có thể tại sao lại không giúp họ? Tôi thấy anh đúng là kẻ ích kỷ mà!”
“Con bà nó, anh bị điên à? Anh không ích kỷ thì đến mà giúp đi! Tôi nghèo lắm! Anh cho tôi một nửa số tiền tiết kiệm của anh đi, nếu không được thì đừng có ở đó mà nhảy nhót ăn nói linh tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận